(Văn án)
Tôi và bạn trai cãi nhau, anh ấy lại dùng chiêu bỏ nhà đi bụi.
Tôi ôm trái dưa hấu, thảnh thơi nhìn anh ấy đang thu dọn hành lý.
“Nắng nóng thế này, anh đừng mang áo lông vũ theo nữa.”
Anh ấy vẫn không thèm để ý.
Biết mình sai, tôi đành tiễn anh ra đến cửa.
“Trần Hiện, anh có về ăn cơm không?”
Anh ấy lườm tôi một cái, buông lời cay nghiệt:
“Tống Ngôn Tâm, anh sẽ cho em biết, mất anh rồi, em đừng mong sống vui vẻ một ngày nào.”