Năm Cảnh Chinh thứ mười ba, Hoàng Hậu Đại Cảnh hạ sinh Thập Tứ công chúa.
Đúng lúc trời giáng dị tượng, giữa trán của Thập Tứ công chúa lại có vết bớt hình nửa cánh mai, Đại tế ti phán rằng nơi công chúa ở, tất sẽ xảy ra tai họa không ngừng, thực là điềm xấu.
Không ngờ khi Thập Tứ công chúa mở mắt, mọi người phát hiện đôi mắt công chúa có màu đỏ. Hoàng Đế muốn phong tỏa tin tức, nhưng không ngăn được lời đồn lan ra ngoài nên đã giam công chúa trong điện Triều Vận, không để xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
Tôi chính là Thập Tứ công chúa đó.
Vào năm tôi 6 tuổi, mẹ ruột tôi đã quỳ xuống, cầu xin Hoàng đế đưa tôi đến Mạc Nam để an ổn đại quốc.
Tôi đã đến sống ở Mạc Nam mười một năm. Có người hỏi tôi, có nhớ Đại Cảnh không? Cũng có người hỏi tôi, có trách cha mẹ ruột ở xa ngàn dặm không?
Chẳng có gì để nhớ, cũng chẳng có gì để trách. Mạc Nam rất tốt.
Tôi có thể tự do chạy trên thảo nguyên, khi hoàng hôn nghe Lục huynh gọi về ăn cơm. Ở đây tôi có cha mẹ, có thúc bá, có anh chị em, nơi này không giống quốc gia, giống gia đình hơn.
Vậy mà bây giờ, Đại Cảnh lại muốn đưa tôi về?