Hoa Hồng Vượt Rào
Tôi đã làm chó liếm của Hoắc Kiêu hơn hai mươi năm.
Một lần tình cờ, tôi nghe được Hoắc Kiêu cười đùa, nói với đám bạn:
“Tạ Thính Vãn chẳng thú vị xíu nào, chuẩn một cô gái ngoan. Nếu không phải ông cụ đã định hôn từ bé thì anh đây vốn sẽ không cưới cô ấy.”
Đám bạn cười nhạo anh ta: “Anh Kiêu thảm quá mà, bị ép phải cưới sớm.”
Một tay Hoắc Kiêu ôm eo cô gái ngồi cạnh, nhả khói thuốc phì phèo: “Đúng vậy, ông đây quá thảm.”
Hai tháng sau, tôi công khai mang thai, chuẩn bị tổ chức lễ cưới.
Hoắc Kiêu gọi video tới lớn tiếng mắng: “Tạ Thính Vãn, ông đây chưa chạm vào cô, cô lấy đâu ra con? Nói mau! Gian phu là ai?”
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh tôi, Hoắc Kiêu ngây người: “Chú, chú út?”
Người đàn ông nghiêm khắc, mắng khẽ: “Không được vô lễ với thím út cháu!”