Ta nữ cải nam trang xông pha chiến trường, kết quả thế nào lại được Hoàng Đế ban hôn với Công chúa.
Khổ rồi, lần này ta chơi quá đà rồi.
Tin xấu: Ta đã phạm tội khi quân.
Tin tàm tạm: Không chỉ một mình ta khi quân.
Dải lụa đỏ phấp phới, ta đứng ngoài cửa vô cùng do dự.
Trong cửa chính là thê tử vừa được ta cưới về, chính là Công chúa đương triều, dung mạo như hoa, tựa ánh trăng. Ngoại trừ việc nàng là một mỹ nhân mang bệnh, thì quả thật không có khuyết điểm nào khác.
Nhưng vấn đề lớn nhất là: ta là nữ nhân, và tuyệt đối không thể để người khác biết được điều này.
Vậy nên, biện pháp tốt nhất đối với ta, chính là giết nàng.
Nhưng rõ ràng làm vậy cũng không ổn thỏa.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng ta quyết định làm một tên bạc tình, bội nghĩa.
Cách này không hẳn là thông minh, nhưng ít ra có thể giúp ta thoát khỏi tình thế khó khăn trước mắt.
Đã định rồi!
Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, đóng cửa lại, nhanh chóng tiến về phía giường nơi nàng đang nằm.
Tuy nhiên, khi ta vừa định bắt đầu diễn trò, câu “Trong lòng ta đã có người khác” chưa kịp thốt ra, thì trước mắt chợt lóe lên một luồng hàn quang, ta lập tức né tránh, nhưng nhát đao thứ hai liền đến gần mặt.
Ơ? Chẳng phải nàng là mỹ nhân yếu ớt mang bệnh sao?
Trong lòng ta có chút hoang mang, nhưng trải qua bao trận mạc, phản xạ của ta vẫn còn nhanh nhạy.
Ta thấy nàng tự tay vén tấm khăn che mặt, dung nhan như hoa đào, nhưng chiêu thức thì lại vô cùng hiểm ác. Ta không dám khinh địch, thế là hai bên liền giao đấu qua lại một hồi.
Nàng từng chiêu đều là sát chiêu, ta đánh càng lâu, càng thêm hứng thú.
Theo lẽ thường mà nói, tối nay ít nhất cũng phải có một người trong chúng ta mất mạng tại đây. Nhưng trong một khoảnh khắc, ta nắm bắt cơ hội, dùng cán cân hỷ sự hất văng thanh đoản đao của nàng.
Công chúa thất thế, chân trượt về phía ta, ta còn đang kinh ngạc, hai người cùng ngã xuống giường.
Ta ngã xuống, ta phản ứng nhanh hơn một bước, liền nắm lấy hai tay nàng, khóa chặt ra sau lưng, rồi cưỡi lên người nàng: “Ngày đại hỷ, nàng định giết phu quân của mình sao?”