Hoa Yến

Kiếp trước, Tần Yến c h ế t vào đêm ta gả cho hắn để xung hỉ.

Khi hắn còn sống, ta hận hắn giam cầm ta trong thâm cung, phá vỡ hôn sự của ta và Thái tử.

Càng hận hắn bày mưu tính kế, hãm hại cả nhà ta.

Nhưng hóa ra…

Người cứu mạng ta, hứa hẹn cùng ta đầu bạc răng long, chính là hắn.

Người nhẫn nhục chịu đựng, bảo vệ cả gia tộc ta, cũng chính là hắn.

Nhưng hắn đã c h ế t rồi.

Đường xuống hoàng tuyền lạnh lẽo, ta đã đốt lửa cho hắn.

Biển lửa cuồn cuộn, ta nằm vào quan tài của hắn:

“Tần Yến, đêm nay chúng ta thành thân.”

“Chiếc quan tài tuy nhỏ, nhưng đủ để chúng ta cùng chung chăn gối.”

Mở mắt ra lần nữa, ta đã sống lại, trở về bảy năm trước.

Chàng thiếu niên tuấn tú bên giường đang cúi đầu, tư thế lười biếng, lạnh lùng nhìn ta:

“Chuyện tự nguyện dâng hiến, tự mình leo lên giường người khác như vậy, Tô tiểu thư là từ khi nào mới biết thế?”

ĐOẢN VĂNNgôn tìnhtiểu thuyếttổng tàiTrọng sinhtruyện chữtruyện ngắntruyenAInt.com