Sau một vụ nổ, tôi và vệ sĩ đã hoán đổi thân xác cho nhau.
Những kẻ bắt cóc đã bắt cóc chúng tôi, anh ta trong hình hài tôi, mặc một chiếc váy cao cấp, bó..p cổ tên bắt cóc cho đến khi hắn ngất đi.
Bố tôi chĩa mũi mắng “tôi” : “Để cho con gái của tôi tự chiến đấu thì tôi mướn cậu làm gì?!”
Tôi: “…” Tôi cảm thấy mình bị oan và muốn khóc, ô ô ô.
.
.
.
Anh ta nhìn bức tường trắng với vẻ mặt vô cảm, cái kiểu như thể là không còn thiết sống nữa ấy.
Tôi cố gắng hết sức để thuyết phục: “Anh không cần phải biểu hiện như này. Nếu cố gắng cùng nhau tìm cách. Chúng ta nhất định có thể trở lại như cũ.”
Anh hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi chưa bao giờ được ai bế kiểu công chúa như vậy bao giờ cả.”
Tôi an ủi anh: “Dào, tôi ôm anh vài cái là quen thôi. Cảm giác cũng tuyệt mà. Anh không cần phải tự mình bước đi nữa. Ôi trời, nhìn anh bây giờ, tôi lại dâng lên cảm giác muốn bảo vệ mãnh liệt, làm sao bây giờ đây.”
Hàn Thừa chậm rãi quay đầu nhìn tôi: “Tống tiểu thư.”
Tôi chớp mắt: “Hả?”
Anh cẩn thận nói từng chữ: “Cô có thể đừng dùng gương mặt của tôi để nói những lời như vậy được không?”
.
.
.
Vào hôm đó, Hàn Thừa và tôi định đi dự một bữa tối từ thiện.
Tất nhiên, thiên kim tiểu thư giàu nhất là anh ta. Tôi chỉ là vệ sĩ bên cạnh tiểu thư mà thôi.
Chỉ là lần này, thiên kim tiểu thư đi một đôi giày bệt và mặc một chiếc váy lụa vô cùng bảo thủ.
Nếu có thể, anh ấy thậm chí còn muốn mặc quần jean dưới váy.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói với Hàn Thừa: “Nếu anh dám mặc, tôi sẽ trầ..n tr…uồng chạy ra ngoài ngay bây giờ.”
Hàn Thừa dứt khoát bỏ chiếc quần trong tay xuống.
“Thật ra không mặc quần cũng tốt.” Anh ta ra vẻ thành thật nói.