Mọi người ở kinh thành đều biết ta hết mực chung tình với Tạ Ngũ lang.
Nhưng để cự tuyệt mối hôn sự này, hắn thà rằng xuất gia theo nghiệp tu hành.
Có thế ta mới nhận ra được, hắn tỏ ra dịu dàng chân thành với ta, chẳng qua là lợi dụng ta để lấy lòng Vương gia mà thôi.
Ta trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Sau đó, trung thần Tạ gia bị oan, ta bất kể hiềm khích lúc trước, giúp Tạ gia lật lại bản án.
Vào cái đêm mà Tạ gia lấy lại được sự trong sạch, Tạ phật tử đội mưa chạy tới, nói muốn hoàn tục cưới ta.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt hắn đầy vẻ quyết tâm.
Tiểu quan phía sau rèm đưa hai tay ôm lấy bả vai ta: “Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ còn nói chuyện tình cảm chân thành với ta như vậy, sao lại muốn thành hôn cùng người khác rồi?”
Ta vội vàng dỗ dành: “Đương nhiên là không, hắn nói bậy thôi.”
Tạ ngũ lang từ trước đến nay vốn luôn lạnh lùng, điềm tĩnh, nghe thấy vậy đứng ngây ra, choáng váng đến mức kéo đứt chuỗi phật châu đeo ở cổ tay.