Ta chưa từng gặp vị hoàng đế nào keo kiệt như Tiêu Thận.
Hắn cho rằng nuôi quân còn hơn nuôi phi tần.
Bởi vậy, cả hậu cung chỉ có mình ta là nữ nhân.
Nhưng gần đây, quả thực ta có chút không chịu nổi.
Cổ nhân có câu “Nam nhân bốn mươi như hổ đói” quả không sai.
Để không bị Hoàng Thượng “hành hạ” đến chết, ta bắt đầu lén lút đưa các phi tần vào cung.
Thậm chí, Bạch Nguyệt Quang thuở thiếu thời của hắn cũng được ta đón vào cung.
Ta nghĩ rằng như vậy hắn sẽ không còn “tra tấn” ta nữa.
Nhưng không ngờ, hắn lại đầy phẫn uất mà ép ta vào giường.
“Thẩm Ngọc Kiều, nàng có còn chút lương tâm nào không?”
“Trẫm vì nàng giữ mình trong sạch bao nhiêu năm, chẳng lẽ tâm nàng làm bằng đá sao?”