Ta tên là Hứa Thanh Thanh, kinh doanh một cửa hàng thịt ở thị trấn. Gia đình ta ba đời đều làm nghề mổ heo.
Lúc nhỏ, bởi vì ta là nữ nhi, nên cha mẹ muốn ta đọc sách biết chữ, tương lai tìm một nhà chồng tốt. Sau đó sinh một đứa con trai, kế thừa gia nghiệp, gi/3t mổ heo tiếp nối cửa hàng thịt.
Không ngờ, một trận bệnh nặng ập đến khiến cha ta, một người đàn ông rắn rỏi, được mệnh danh là người mổ heo mạnh nhất Thanh Khê trấn gục ngã.
Mẹ ta cũng vì vậy mà sinh bệnh, không thể làm gì được nữa.
Sau khi lo liệu xong đám tang cho cha ta, số tiền ít ỏi còn lại trong nhà chỉ đủ để duy trì cuộc sống trong nửa năm.
Vì vậy, người đã được học suốt năm năm như ta chỉ có thể tiếp nhận con dao mổ heo của cha, năm mười ba tuổi trở thành một nữ đồ tể.
Gen của cha ta tốt, vì vậy, năm mười ba tuổi ta đã cao bảy thước, mặc bộ đồ ngắn gọn sạch sẽ nhanh nhẹn, tay cầm một con dao mổ heo bằng sắt đen, múa một đường như nhạn tử hồi phi*.
* Nhạn tử hồi phi: Hình ảnh chim én bay lượn, thể hiện sự nhanh nhẹn, linh hoạt, uyển chuyển.
Hàng xóm nhìn thấy ta như không thể tin được.
“Hứa nương tử tuy sinh ra cao lớn, nhưng dù sao cũng là người đọc sách, sao có thể gi/3t được heo?”
“Chi bằng Hứa nương tử gả đến nhà ta làm thiếp đi, nửa đời sau ta sẽ lo cho cả nàng và nhạc mẫu.
“Ây da… tiểu nha đầu này gi/3t heo, chắc chỉ muốn thu hút mọi người đến xem, giúp nàng sớm tìm được mối tốt để gả.”
Những lời bàn tán xung quanh, ta đều không để ý, chỉ một lòng nhìn con heo trước mắt bị trói kêu la inh ỏi.
Từ nhỏ đến lớn, ta nhìn cha ta gi/3t heo, tuy chưa làm nhưng đã in sâu vào trí nhớ.
Dưới con mắt của mọi người, ta đâ/m một nhát d/ao vào cổ con heo, má/u tươi lập tức chảy ào ào vào chậu gỗ lớn.
Nhìn thấy máu chảy hết, con heo không kêu nữa, ta thuận thế rạ/ch cổ con heo, dùng da/o ch/ặt xương ch/ặt toàn bộ đầu heo xuống.
Cảnh tượng trước mắt này khiến những người nói lời cay nghiệt đều ngậm miệng lại.