(Văn án)
Thua trò chơi mạo hiểm, bạn trai ép tôi phải đến ăn cơm trong bát của học sinh nghèo.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi, tôi nóng lòng muốn thấy cậu ta nổi giận rồi đây.”
Đây là… tôi quay về mười năm trước ư?
Tôi bước đến trước mặt học sinh nghèo, gắp một miếng củ cải muối rồi bỏ vào miệng.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng và u tối.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, tôi bỏ tất cả sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu… vào khay cơm của cậu ấy.
“Đây là bồi thường vì tôi đã ăn củ cải của cậu, hy vọng cậu không chê.”
Tôi nhìn vị lão đại tương lai sẽ thống trị cả giới công nghệ, nở một nụ cười dịu dàng:
“Chào cậu, Hứa Tuấn 17 tuổi, tôi là Mộng Du 17 tuổi.”
Năm đó cậu tự ti, còn tôi lại rạng rỡ.