Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Lục Đình Thâm, có người đưa một người phụ nữ đến trước mặt tôi.
Tôi thay đổi sự dịu dàng ngày xưa, ném ly rượu, phá nát bữa tiệc, một mình mang hành lý rời nhà.
Tất cả mọi người nói đều nói Lục phu nhân không nơi nương tựa sẽ trụ không quá ba ngày, lại phải quay trở về thôi.
Lục Đình Thâm cũng không thèm để ý: “Một cô gái mồ côi, rời khỏi nhà họ Lục, cô ta còn có thể đi đâu?”
Nhưng vô số lần ba ngày trôi qua, thậm chí có người hoài nghi tôi đã chết ở bên ngoài.
Lần đầu tiên Lục Đình Thâm gọi điện cho tôi, chỉ nghe được tiếng nói lạnh lùng của tổng đài.
Sau đó, tại triển lãm tranh của một họa sĩ nổi tiếng xuất hiện một bức tranh nghiêng mặt khiến Lục Đình mất tinh thần.
Hắn trả mức giá trên trời để mua tranh.
Nhưng tác giả bức tranh lại tươi cười nói lời xin lỗi: “Đây là bức tranh mà tôi hài lòng nhất khi vẽ vợ mình, không thể bỏ đi thứ mình yêu thích được.”
Nguồn: Zhihu
Đề cử và raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí