Văn án
Người phụ trách căng tin trường học dựa vào việc mình là người thân của hiệu trưởng, chẳng hề xem chúng tôi – những học sinh – ra gì.
Đùi gà ở đó có tuổi thọ ngang với bà cố của tôi.
Những viên thịt tròn toàn mỡ bán với giá tám tệ một viên.
Không loại gia vị nào có thể che lấp mùi tanh và thối rữa của thịt vịt.
Cũng giống như những lời biện minh bóng bẩy không thể che đậy được lòng tham của hiệu trưởng.
Tôi thực sự không thể chịu nổi nữa, liền dẫn bạn học lật ngược bát thức ăn của căng tin.
Hiệu trưởng đã gọi bố mẹ tôi đến, ép tôi phải xin lỗi.
Bố mẹ tôi tức giận: “Mỗi tháng tôi đóng bao nhiêu tiền ăn, vậy mà các người cho con tôi ăn cái thứ này à?”
Sau đó, bố tôi ném bát cơm trước mặt hiệu trưởng: “Hôm nay ông phải ăn hết sạch, dám để sót lại một hạt cơm thôi, thì chúng ta gặp nhau ở Sở Giáo dục!”