Năm thứ ba sau khi trở thành nương tử của Bùi Hành Ứng, hắn trở lại bình thường, nhưng hắn đã quên mất tình cảm giữa chúng ta.
Nhận định là ta ham phú quý dùng thủ đoạn nên Bùi Hành Ứng cố ý đón vị thanh mai bị nhà chồng bắt nạt về, bỏ mặc ta bị người khác khi nhục, buộc ta nhường cửa hàng vất vả kinh doanh cho nàng với giọng điệu giễu cợt: “Vốn là ngươi chiếm đồ của người khác, đương nhiên phải trả.”
Ta chợt nhận thấy sự xa lạ và thờ ơ trong mắt Bùi Hành Ứng.
Hắn không phải A Hành của ta.
Ta cũng sai rồi.
Ngày biết được hắn chuẩn bị nâng thanh mai làm bình thê, ta trả tất cả lại cho hắn, giọng điệu bình tĩnh: “Bùi Hành Ứng, chúng ta hòa ly đi.”
Nguồn: Zhihu
Đề cử: Phù Sinh Nhược Mộng
Edit: Vân Anh
Beta: Nhân Trí