Tôi và Sầm Sương Sương đều là con riêng của Lâm gia.
Ông bố giàu có tuyên bố, ai có thể giải quyết người thừa kế tập đoàn Cố thị, ông sẽ để người đó nhận tổ quy tông.
Vì thế, Sầm Sương Sương bắt đầu câu dẫn thằng con cả Cố gia – Cố Nam Tầm.
Tôi thì câu dẫn thằng con thứ hai của Cố gia – Cố Tây Châu.
Một buổi tối nọ, tôi nhìn thấy hai anh em Cố gia một trái một phải đồng thời túm lấy một nữ sinh, hai mắt đỏ ngầu, bộ dáng hung ác:
“Em còn muốn chạy trốn đi đâu?”
“Cho dù chân trời góc biển, anh cũng sẽ bắt em trở về.”
Tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói với người bên cạnh:
“Sầm Sương Sương, cái danh đại tiểu thư Lâm gia tặng cho cô, tôi muốn chạy trốn.”
“Cô muốn chạy? Được, vậy tôi cũng chạy.”