1.
Lúc Lục Tư Hoài mang theo bạn cùng phòng của tôi đến, đang tranh cãi với bố mẹ, tôi cũng vừa mới đến.
Tôi dậm tuyết vào dính trên giày, đang định mở cửa ra…
“Con đã nói rồi, cái hôn ước hoang đường từ bé đó từ trước đến giờ con chưa từng thừa nhận!”.
Âm thanh cười lạnh của chàng trai đó khiến tôi ngừng lại động tác mở cửa.
“Đó là việc được người lớn hai nhà đã quyết định từ lúc hai đứa còn rất nhỏ, mày hiện tại lại mang cô gái khác đến, là muốn làm xấu mặt chú Chu và dì Chu của mày phải không?”.
Qua khe hở, tôi nhìn thấy Lục Tư Hoài đang cãi nhau với bố của cậu ta.
Bố mẹ tôi ngồi im lặng một bên, vẻ mặt không tốt lắm.
“Đây là bạn gái của con.”
Lục Tư Hoài nắm lấy tay bạn cùng phòng của tôi-Thẩm Nhã Trà, tuyên bố chủ quyền.
Mặt bố Lục đỏ bừng vì tức giận.
“Mày chỉ có thể cưới Nhất Nhất, không có lựa chọn khác!”.
Tay tôi run lên, vô tình đẩy cửa mở ra.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Lục Tư Hoài ánh mắt lạnh lùng, chỉ vào tôi rồi nhìn về phía bố mẹ cậu ta.
Nói năng mạnh mẽ:
“Con trước giờ chưa từng thích cậu ấy, kết hôn cùng cậu ấy chỉ khiến con cảm thấy ghê tởm!”.
Nói xong cậu ta liền dẫn theo Thẩm Nhã Trà đi mà không thèm để ý đến phản ứng của mọi người.
Ánh mắt không mặn không nhạt quét khắp cơ thể tôi.
Phía sau lập tức vang lên âm thanh xin lỗi của bố mẹ cậu ta, còn bố tôi tức giận trùng trùng hận không thể đuổi kịp Lục Tư Hoài để đánh cho một trận.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người vừa mới rời đi.
Tôi cùng Lục Tư Hoài từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Nhiều năm như vậy, cậu ta chưa từng cùng người khác phủ nhận qua về đoạn hôn sự từ bé này.
Thậm chí khi có người trêu chọc, cậu ta còn cười theo.
Tôi cho rằng cậu ta cũng thích tôi giống như tôi thích cậu ta vậy.
2.
Đêm đó, sau khi tôi được bố mẹ thay nhau an ủi trong suốt hai giờ đồng hồ, cuối cùng mới được buông ta, tôi liền đi ngủ.
Mẹ tôi thay tôi xin nghỉ phép nên tôi không có về ký túc xá.
Lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại đặt trên đầu giường sáng lên.
Là tin nhắn của Lục Tư Hoài gửi đến.
“Tôi đang ở dưới nhà cậu, cậu xuống đây, chúng ta nói chuyện.”
Tôi nhớ lại lời nói của cậu ta ngày hôm nay.
Trúc mã của tôi, vì ở bên một người con gái khác, đã ác ý làm tổn thương tôi.
Đêm đó tôi cuối cùng không có xuống dưới.
Nhưng ngủ cũng không quá an ổn.
Nằm mơ một giấc mơ gián đoạn.
Có lúc là Lục Tư Hoài trước kia ngồi ở bàn học, từng nét từng chữ nghiêm túc viết cái gì đó.
Một lúc sau, cậu ta viết xong, nhảy một phát ra khỏi ghế.
Chạy đến bên tôi như một đứa trẻ.
“Nhất Nhất đừng khóc, sau này gả cho anh Hoài Hoài!”.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cậu ta dúi vào tay tôi tờ giấy kết hôn do cậu ta tự mình làm, ánh mắt vừa sáng lại vừa chân thành.
“Sau này anh Hoài Hoài sẽ bảo vệ Nhất Nhất!”.
Ánh trăng đẩy đi những đám mây cuối cùng, ánh sáng xuyên qua làm tôi chói mắt.
Nửa mơ nửa tỉnh, tôi lau đi giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt.
3.
Sáng sớm hôm sau, trên đường đến trường.
Tôi bị Lục Tư Hoài chặn lại.
“Bây giờ mới ra khỏi cửa, chưa có ăn sáng phải không?”
Giọng điệu quen thuộc của cậu ta khiến tôi khựng lại.
Lục Tư Hoài đưa cho tôi một túi đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn.
“Sở Nhất, lời hôm qua tôi nói không phải cố ý nhằm vào cậu đâu.”
“Tôi chỉ bởi vì quá tức giận, cho nên mới nói những lời đó.”
Tôi lùi lại né túi đồ ăn sáng.
“Không cần đâu, ăn bữa sáng của cậu chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Lục Tư Hoài rút tay lại, nhìn thẳng vào tôi.
Giọng nói trở nên trầm trầm.
“Mắng xong có phải cảm thấy bớt tức giận hơn?”
“Sở Nhất, tôi hy vọng cậu không cần gây phiền phức cho Trà Trà. Cô ấy không hề làm sai cái gì, là do tôi trước tiên thích cô ấy.”
Không thể không nói, những lời này của Lục Tư Hoài rất biết lo xa.
Nhưng, là chính Thẩm Nhã Trà chủ động khiêu khích kiếm chuyện trước.
Tôi cùng Lục Tư Hoài trước sau đến trường.
Tôi vừa vào lớp, ngồi vào chỗ của mình xong thì Thẩm Nhã Trà liền bưng ly sữa đi tới.
Giọng của cô ta không to không nhỏ, vừa đủ để át đi tiếng đọc sách thưa thớt trong lớp.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía này.
“Nhất Nhất, mời cậu uống sữa, có thể tha thứ cho tôi không?”
Tôi cụp mắt xuống liếc nhìn ly sữa, rồi lại nhìn cô ta.
“Cậu làm sai cái gì mà cần tôi tha thứ?”
Thẩm Nhã Trà đặt ly sữa lên bàn tôi, khóe mắt hơi hồng.
“Tôi không nên chấp nhận lời mời kết bạn Wechat của A Hoài, tôi lúc đó không hề biết cậu ấy chính là trúc mã của cậu.”
Giọng nói của cô ta có chút nghẹn ngào, tiến tới kéo lấy tay áo tôi.
“Nhất Nhất, đừng giận tôi nữa có được không?”
“Chỉ cần cậu không giận tôi, tôi có thể đem A Hoài trả lại cho cậu!”
Tôi đang chuẩn bị mở miệng nói thì bị một giọng nói của người khác cắt ngang.
Đó là bạn tốt của Thẩm Nhã Trà.
Cậu ta tức giận bật cười, cao giọng đòi lại công lý cho Thẩm Nhã Trà.
“Trà Trà, cậu cần gì mà phải xin lỗi? Sở Nhất cùng Lục Tư Hoài chỉ là quan hệ bạn bè thôi phải không?”.
“Cậu lại không phải là cướp bạn trai của cậu ta, thì việc gì phải xin lỗi?”.
“Còn nữa, tôi nói cậu này Sở Nhất, cậu có thể thu liễm tính tình công chúa của mình đi được không? Đừng có suốt ngày bày ra bộ mặt hờ hững như vậy!”.
Kiểu kẻ xướng người họa này, đơn giản là đẩy câu chuyện lên đỉnh điểm.
“Hai người các cậu, cái này người ta gọi là một kẻ làm người tốt, còn một kẻ làm người xấu phải không?”.
Nói xong, tôi kéo tay Thẩm Nhã Trà ra.
Rõ ràng là không hề dùng lực, vậy mà cô ta lại hét lên, ngã về một bên.
“A!”
Người cô ta đập vào bàn của tôi, làm ly sữa nóng đổ lên người.
Lúc này Lục Tư Hoài đi vào.
“Trà Trà, có bị thương hay không?”
Cậu ta cởi áo xướng che cho Thẩm Nhã Trà, giữa lông mày nhuốm đầy vẻ đau lòng.
“Không sao cả, A Hoài.”
Những người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt trách móc.
“Nhìn tôi làm cái gì? Là do bản thân cậu ta tự mình đụng phải!”
Tôi cảm thấy có chút buồn cười.
Lục Tư Hoài không phải là không nghe thấy, mà là do tất cả sự chú ý của cậu ta đều dồn vào người Thẩm Nhã Trà.
“Trước tiên anh đưa em đến bệnh xá xử lý một chút, cố chịu đựng nhé! ”
Cậu ta bế Thẩm Nhã Trà lên, mắt không thèm liếc sang chỗ tôi mà rời đi luôn.
Từ đầu đến cuối, liền coi tôi như không khí.
Buổi chiều, bạn tốt của Thẩm Nhã Trà tức không chịu nổi, quay lại giúp Thẩm Nhã Trà trả thù.
Tôi đi lấy nước xong bước ra, vừa hay va vào người cô ta.
Cô ta cố ý va vào tôi, cầm cốc nước ném vào người tôi sau đó thuận thế đẩy tôi ngã xuống.
“Xin lỗi nha, tôi cũng không có cố ý!”.
Cô ta nhún nhún vai, như không có chuyện gì rời đi.
Tôi ngước mắt lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của Lục Tư Hoài cách đó không xa.
Cậu ta chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống xem tôi, thần sắc lạnh lùng giống như đang nhìn một người xa lạ.
…
Một giây trước khi chuông vào lớp vang lên, tôi lê thân hình ướt nhẹp vào lớp.
Trên tay cầm một chiếc bình, bên trong chứa chất lỏng màu vàng nhạt ấm nóng..
Nhân lúc mọi người không ai phản ứng gì, tôi mở nắp bình,
Đổ toàn bộ chất lỏng xuống, người cô gái liền bị đổ cho ướt sũng.
“Đây là tôi cố ý đó, dù sao cũng không có ý định xin lỗi cậu!”.
Cô ta hét lên rồi đứng dậy.
“Đây là cái quái gì vậy! Cậu đổ cái gì vào người tôi vậy?!”.
Tôi nhếch khóe miệng, không có giải thích.
Cho đến khi chuyện này nháo lớn, tôi mới nói rõ với giáo viên chủ nhiệm.
“Chỉ là một bình nước nóng, pha thêm hai lá trà.”