13.
Chiều hôm đó tan học, tôi đem đoạn video đó đến đồn công an.
Tôi đứng ở cổng trường nhìn Thẩm Nhã Trà bị cảnh sát bắt đi.
Cô ta khóc lóc la lên:
“Cầu xin các người đừng đưa tôi đi, tôi sắp thi đại học rồi!”
“Cầu xin các người, ít nhất hãy để tôi thi xong đại học có được không?”.
Chiếc xe cảnh sát từ từ thu nhỏ lại trong tầm mắt tôi, cuối cùng liền biến mất.
Tôi nhớ đến, thành tích của Thẩm Nhã Trà đã từng có lần vượt qua cả Lục Tư Hoài, trở thành người đứng nhất ban.
Tôi còn nhớ cô ta lúc đó trong mắt đều là sao sáng.
….
Còn có giáo viên chủ nhiệm cũng không có tránh khỏi, việc cô ấy vô trách nhiệm, có thành kiến bừa bãi đối với học sinh…
Cuối cùng cần phải trả giá lớn.
Trước khi bị sa thải, cô ấy đã đến gặp tôi, hy vọng tôi có thể đưa ra một lá thư thông cảm.
“Dựa vào đâu?”
Tôi không thể không cảm thấy ghê tởm.
“Việc để cho loại người như cô làm giáo viên, đối với bất cứ trường học nào cũng là sự vô trách nhiệm với học sinh của mình.”
Cô ấy chính là loại người đó.
Liền nên giống như loài kiến, vĩnh viễn bản thân bị giẫm đạp dưới chân người mà bạn ghét nhất, khom lưng uốn gối, mới được coi là xứng đáng.
Trong lớp đã đổi giáo viên chủ nhiệm.
Mọi người mới dần dần nhận ra rằng họ đã hiểu lầm tôi.
Bắt đầu tìm tôi trò chuyện, hỏi tôi có muốn cùng đi ăn cơm không.
Nhưng ngược lại tôi bắt đầu thấy không hợp.
Cũng không phải là tôi kiêu ngạo.
Tôi đã quen với việc ở một mình.
Tôi thuyết phục bản thân mình, ở một người cũng có rất nhiều cái lợi.
Nhưng khi tôi dần dần chấp nhận việc ở một mình, thì tôi bắt đầu thích ứng một dạng niềm vui khác.
Tính biệt lập là không thể tránh khỏi.
Vì vậy, khi lớp trưởng lại lần nữa hỏi tôi có muốn tham gia bữa tiệc tối của lớp hay không, tôi nghĩ ngợi rồi lắc đầu từ chối.
Nhưng không phải hoạt động tập thể nào cũng có thể bị từ chối
Ví dụ như ủy viên văn nghệ đứng ra chủ trương báo danh cho cả lớp hát đồng ca.
Vào lúc đó, tôi cũng không nghĩ đến, người từng bị tẩy chay và cô lập hai tháng trước liền sẽ nổi tiếng.
14.
Vào ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật.
Sau khi thay quần áo, tôi do dự một lúc lâu mới từ WC bước ra.
Kích cỡ quần áo có vẻ sai.
Phần trên hơi ngắn….
Tôi hơi giơ tay lên, vòng eo liền lộ ra.
“Nhất Nhất.”
Gần đây Lục Tư Hoài không ngừng phối hợp điều tra cùng cảnh sát, nên rất hiếm khi đến trường.
Tôi dừng bước, nhướng mày:
“Cậu lại muốn làm cái gì nữa?”
Mặc dù Lục Tư Hoài không phạm phải sai lầm nào đáng kể.
Nhưng vì dính líu đến các sự việc kia nên cũng đã bị trừng phạt.
Lục Tư Hoài không để ý sự bài xích của tôi, chỉ là đôi mắt cậu ta tối sầm lại.
“Tôi và Thẩm Nhã Trà đã chia tay rồi.”
“Trước đây tôi không biết cô ấy đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy.”
Tôi đang định mở miệng thì bị cậu ta ngắt lời:
“Tôi biết cậu ghét tôi.”
Cậu ta chế giễu nhếch môi:
“Hôm nay tôi chỉ muốn giải thích với cậu rằng, những chuyện trước kia cô ấy làm, tôi đích thực là không biết!”.
“Cho dù cậu có tin hay không, từ trước đến nay, tôi đối với cậu không có ý xấu”
“Nếu không phải Thẩm Nhã Trà xúi giục.”
Cậu ta dựa vào tường, lắc đầu nở nụ cười gượng gạo:
“Chúng ta căn bản sẽ không như vậy”
“Lục Tư Hoài, cậu hiện tại thật sự tệ thật đấy.”
Tôi có chút mệt mỏi xoa xoa đầu lông mày.
“Đùn đẩy hết tất cả trách nhiệm sang cho Thẩm Nhã Trà, cậu thật sự có thể an tâm không?”
“Chẳng lẽ có người khác ép cậu cùng cậu ta ở bên nhau à?”
Lục Tư Hoài ngước mắt lên nhìn tôi.
Sự bất lực tràn ngập toàn bộ con người cậu ta.
“Vậy tôi nên làm gì đây, Nhất Nhất?”
“Tôi thực sự không biết phải làm gì để khiến cậu bớt ghê tởm tôi hơn.”
Ánh mắt của cậu ta đột nhiên trở nên có chút u ám, vẻ mặt không rõ ràng.
“Tôi cũng không biết tôi đây là bị làm sao cả.”
“Nhất Nhất, tôi hình như đối với cậu…”
Lời phía sau tôi thực sự không muốn nghe tiếp nữa.
Tôi cũng không muốn biết cậu ta rốt cuộc bị làm sao…
Sau đó tôi vòng qua người cậu ta rồi vào phòng thay đồ ở hậu trường.
Trước khi lên sân khấu, tôi đã vô tình giơ tay lên làm lộ ra vòng eo và bị người khác chụp hình lại.
Sau đó bị người ta đăng lên nhóm trường.
“Nữ sinh này chính là gu của tôi, xin phương thức liên lạc!”
“Mẹ ơi! Này cũng quá đẹp! Eo đẹp! Tôi cũng cần phương thức liên lạc! ”
“À, tôi đã từng gặp cô ấy rồi. Chắc cô ấy đang biểu diễn trên sân khấu ở lớp này.”
Sức nóng dần dần tăng lên.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi tôi vào hậu trường và bị ai đó chặn lại.
“Bạn học, có thể thêm Wechat được không?”.
Một nam sinh với đôi tai đỏ bị vài nam sinh khác đẩy đến trước mặt tôi, vẻ mặt bẽn lẽn.
Tôi có chút bối rối, ngay lúc đang định từ chối thì Lục Tư Hoài bước xuyên qua đám đông tiến đến gần chỗ tôi.
“Nhất Nhất, chúc mừng buổi biểu diễn diễn ra thuận lợi!.”
Cậu ta nở nụ cười trên môi, dúi bó hoa vào tay tôi.
“Không phải chứ, cậu ta là ai?”
Những lời thì thầm của người xem lọt vào tai tôi.
“Không biết, tư thế này trông giống như bạn trai của Sở Nhất vậy.”
Giọng nói không tính quá nhỏ, ít nhất thì tôi cùng Lục Tư Hoài đều có thể nghe rõ ràng.
Sau đó thật sự có người tới hỏi.
“Anh trai à, bạn gái của anh à?”
Cậu trai đó chỉ vào tôi, hỏi Lục Tư Hoài.
Cậu ta không phủ nhận, chỉ nhướng nhướng mày nói:
“Cho nên đừng hỏi Wechat của cậu ấy.”
Tôi cảm thấy buồn cười, liền bước tới trả lại hoa vào trong tay của Lục Tư Hoài.
“Tôi và cậu ta không có quan hệ gì!”.
Nói xong những lời này, tôi không hề quan tâm đến sắc mặt tối sầm xuống của Lục Tư Hoài, liền lập tức rời đi.
15.
Nhưng dường như cậu ta bắt đầu âm hồn bất tán.
Buổi tối tan học, cũng cùng đi theo tôi hết một chặng đường.
“Nhất Nhất, chúng ta trước kia vốn có hôn ước từ bé.”
“Hôm nay tôi không có phủ nhận, cũng chỉ vì khiến bọn họ từ bỏ việc đem wechat của cậu lan truyền ra bên ngoài.”
Tôi nhìn cậu ta hai giây, đột nhiên phản ứng lại, hóa ra trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ ý thức được bản thân mình đã làm sai.
“Lục Tư Hoài, cậu còn nhớ lúc nhỏ từng viết một tờ giấy kết hôn cho tôi không?”
Tôi nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào khoảng không.
Giọng nói không có sự dao động gì.
Chỉ là cộng với nhiệt độ không khí thấp, giọng điệu cũng trở nên có chút lạnh lùng.
“Hồi đó tôi còn quá nhỏ, mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa của hôn nhân”.
“Nhưng tôi biết như vậy thì có thể luôn ở bên cạnh anh Hoài Hoài, tôi cảm thấy rất an tâm.”
Tôi lại nhìn chàng trai trước mặt với đôi mắt đang đỏ hoe.
“Bởi vì anh ấy đã nói, anh Hoài Hoài sẽ luôn bảo vệ tôi”
“Nhưng chính bản thân cậu đã chủ động đề ra hôn ước từ bé, đồng thời cái gì cũng làm không đến nơi.”
Lục Tư Hoài sụp đổ, ngồi xổm dưới chân tôi.
Mu bàn tay tôi bị cậu ta giữ chặt,
“Đừng nói nữa Nhất Nhất, tôi đã làm sai rất nhiều!”.
Tôi từ từ rút tay ra, từ trên cao nhìn xuống cậu ta.
“Đúng vậy, cậu đã làm sai.”
“Những tổn thương mà cậu đã gây ra cho tôi là không thể xóa nhòa.”
“Lục Tư Hoài, cả đời này của tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cho nên cầu xin cậu đừng dây dưa với tôi nữa!”.
Ngày hôm đó cuối cùng cậu ta không có đáp ứng.
Chỉ là lúc rời đi, nói rằng bản thân hình như đã thích nhầm người.
Về đến nhà, tôi chợt nhớ ra “giấy đăng ký kết hôn” hình như vẫn chưa bị vứt đi.
Tìm kiếm lục lọi hồi lâu cuối cùng cũng tìm ra, tôi không có thèm xem lại liền xé nó thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác dưới nhà.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lục Tư Hoài thực sự không có đến làm phiền tôi nữa.
Chỉ là chúng tôi học cùng lớp nên khi tôi quay đầu, luôn có thể phát hiện thấy cậu ta đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi nhìn lên bảng đen, đếm ngược thời gian kỳ thi đại học sắp đến.
Kìm nén xuống sự phiền muộn này, không muốn lại tiếp tục chọc vào cậu ta.
Nhưng vào một ngày nào đó Lục Tư Hoài cuối cùng cũng triệt để xé bỏ lớp ngụy trang của mình.
Đó là ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, lần cuối cùng tôi gặp qua cậu ta.