Không Có Thuốc Hối Hận

Chương 6


16.

Mặc dù ngày hôm đó tôi không đưa WeChat cho nam sinh kia.

Nhưng thỉnh thoảng cậu ấy vẫn đến lớp chúng tôi, còn mang cho tôi đồ ăn vặt.

Tôi không thể không trả lại đồ cho cậu ấy, lần đó khiến cả lớp trễ giờ học.

Sau này, tôi thường xuyên tránh mặt nên có khả năng khiến cậu ấy nóng ruột.

Một ngày nọ, sau giờ học, cậu ấy đã tỏ tình với tôi ngay trước cổng trường.

Cậu ấy vẻ mặt đầy sự quyết tâm, bài trí hiện trường tỏ tình theo xu thế, có phần hơi gượng ép.

“Xin lỗi…” Tôi nói với giọng điệu chuyên nghiệp.

“Tôi không thích…”

“Cậu ấy không thích cậu. Cậu vẫn chưa xong à?”

Cảnh tượng lớn như vậy, Lục Tư Hoài chắc chắn sẽ không thể không chú ý đến.

Hôm nay trên mặt cậu ta hiện lên một tầng mỏng tức giận.

Nam sinh kia quay đầu nhìn cậu ta một cách khó hiểu.

“Liên quan gì đến cậu?”

Lục Tư Hoài cười chế nhạo một tiếng, bước tới dùng một quyền đánh cho cậu ấy loạng choạng vài bước.

“Cậu ấy đương nhiên là có liên quan đến tôi.”

Vừa nói, hai người liền bắt đầu đánh nhau.

Áp lực gần đây của kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần, cùng với sự làm phiền của Lục Tư Hoài chỉ càng khiến tôi áp lực không chịu được.

Trước khi sự việc nháo lớn, hai người bọn họ mới chịu dừng lại, còn coi như là chưa nháo đến mức vào đồn cảnh sát.

Nhưng tôi thì phiền muộn lên đến đỉnh điểm rồi!

Trên con đường vắng người, Lục Tư Hoài như đứa trẻ làm sai chuyện cúi đầu trước mặt tôi.

“Tôi không muốn làm phiền cậu, Nhất Nhất. Tôi biết cậu không thích cậu ta, nên chỉ nghĩ giúp cậu ngăn cậu ta lại!”.

“Lục Tư Hoài!”

Giọng tôi vô thức to hơn:

“Cậu làm ơn đừng lại làm mấy chuyện vô nghĩa này nữa, hiện tại cậu chỉ khiến tôi thêm phiền thôi có biết không! Trước kia tôi bị người bắt nạt cậu không xuất hiện, hiện tại lại càng không cần thiết!”.

Cậu ta im lặng hồi lâu, lúc mở miệng vẫn là mấy lời xin lỗi nhợt nhạt như trước.

Sau đó cậu ta lấy từ trong túi ra một mảnh giấy nhàu nát/

“Sau khi cậu ném nó đi, tôi đã nhặt nó lên và ghép lại từng mảnh một.”

Có những mảnh băng dính trên tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Giọng cậu ta nghẹn ngào, đôi tay run nhè nhẹ.

“Cậu rõ ràng đã nói…khi nào lớn lên sẽ gả cho tôi ….”

Ngày đó tôi nhớ không quá rõ…

Chỉ nhớ tôi bị sự kỳ quặc của nghe không vào của Lục Tư Hoài làm cho phát cáu.

Tôi dường như đã mắng cậu ta rất lâu, tát cậu ta vài cái…

Cuối cùng, tôi ngồi xổm bên đường khóc lóc, cầu xin cậu ta đừng làm phiền tôi nữa.

Tờ giấy kết hôn mà cậu ta dày công dán lại kia lại bị tôi xé thành từng mảnh.

Còn Lục Tư Hoài cũng thật sự không có lại xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Bố mẹ cậu ta ngày hôm sau liền xin phép nghỉ cho cậu ta, nói tháng còn lại cậu ta sẽ học ở nhà.

Dù có hơi ngạc nhiên nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn.

Mãi cho đến sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi mới nghe được chuyện của Lục Tư Hoài từ chỗ bố mẹ mình.

Đêm hôm đó trên đường trở về cậu ta mất tập trung dẫn đến gặp tai nạn xe oto.

Vốn dĩ, nếu cậu ta tích cực hợp tác điều trị thì có thể sẽ được xuất viện kịp thời vào lúc thi đại học.

Nhưng cậu ta lại tiêu cực đến mức thậm chí còn từ chối uống thuốc.

Mẹ cậu ta thậm chí còn gọi điện cho mẹ tôi trước kỳ thi tuyển sinh đại học, hy vọng tôi có thể thuyết phục cậu ta.

Bố tôi nghe xong liền giật lấy điện thoại.

“Việc thi tuyển sinh đại học là việc của cậu ta! Nếu bản thân cậu ta muốn rớt thì cũng đừng dính líu đến con gái tôi!”.

Có vẻ như cơn giận vì bị hủy hôn trước đám đông lúc đó vẫn chưa nguôi.

Vì thành tích của tôi phát huy phi thường tốt nên đủ để vào 211.

Ngày nhận được thông báo nhập học, tôi nhận được một tin nhắn từ số máy lạ.

“Chúc mừng cậu có tên trong danh sách vàng.”

Tôi lập tức đoán ngay ra là Lục Tư Hoài.

Tôi cũng không có chấn động gì, đem số điện thoại này cho vào danh sách đen.

Hít thở làn không khí nóng bức, trong lòng yên ổn đến lạ.

Nó giống như một bộ phim đang chiếu lại trong tâm trí của tôi, diễn lại những thăng trầm của sáu tháng qua trong từng khung hình một.

Cuối cùng vào lúc tôi dừng bút ở bài thi vào ngày mùng 8 thì mọi thứ cũng kết thúc.

Có người bị trừng phạt đúng tội.

Có người hối hận không nguôi.

Còn tôi, nhận được thứ mà tôi xứng đáng được nhận.

Tôi nhéo tờ thông báo nhập học trên tay, nhìn về phương hướng của trường đại học tương lai của mình.

Tôi biết cuộc sống của tôi chỉ mới bắt đầu.

(Hết)

Ngoại truyện:

1.

Lục Tư Hoài đồng ý học lại là vì mẹ cậu ta đã cầu xin.

Bà ấy nói đi nói lại cho Lục Tư Hoài nghe, hãy đến đại học nơi Sở Nhất đang học.

Bốn năm đó, cậu ta có thể truy đuổi lại được thanh mai nhỏ của mình.

Lục Tư Hoài cũng thực sự tin vào điều đó.

Nền tảng của cậu ta vốn đã tốt rồi.

Lần nữa thi đại học, thành tích của cậu ta đủ để vào được một trong những trường đại học hàng đầu cả nước.

Nhưng cậu ta không hề do dự, trực tiếp điền nguyện vọng vào trường Sở Nhất đang học.

Lần tiếp theo gặp Sở Nhất, là ở buổi gặp mặt sinh viên năm nhất của câu lạc bộ.

Sở Nhất ngồi ở ghế bộ trưởng, bên cạnh còn có một nam sinh phiền phức.

Khoảng cách giữa hai người đã vượt quá khoảng cách an toàn.

Thỉnh thoảng bọn họ thì thầm trò chuyện, người có đôi mắt sáng suốt đều có thể nhìn thấy bầu không khí mơ hồ giữa hai người họ khiến Lục Tư Hoài cực kỳ khó chịu.

Vì vậy, đêm đó cậu ta đã hỏi thăm về ký túc xá của Sở Nhất.

Sau hai giờ chờ đợi, cuối cùng đợi được cô ấy.

“Sở Nhất.”

Nữ sinh bước chân khựng lại, quay đầu lại hiện rõ sự cảnh giác trong ánh mắt.

“Cậu thi vào trường của chúng tôi?”.

Lục Tư Hoài thản nhiên ừ một tiếng, chỉ chăm chăm nhìn vào cô ấy.

Nhìn đến Sở Nhất có chút phát sợ, sau đó mới mở miệng hỏi:

“Cuộc họp hôm nay, nam sinh bên cạnh cậu là ai vậy?”.

Giọng điệu của cậu ta nhẹ nhàng, nhưng ở buổi tối lạnh như hôm nay thì có chút thấm người.

“Là bạn trai của cậu à?”

Sở Nhất lấy lại vẻ bình tĩnh nói:

“Không liên quan gì đến cậu!”.

“Còn nữa, Lục Tư Hoài, cậu tốt nhất là đừng có lại làm phiền tôi!”.

“Cậu đã trưởng thành rồi, tôi có thể tùy thời báo cảnh sát rằng cậu đang quấy rối tôi.”

Lục Tư Hoài bị lời nói không chút lưu tình của cô ấy làm cho tổn thương.

Nhưng cậu ta vẫn cố nở nụ cười trên môi.

“Nhất Nhất, đừng quá phòng bị với tôi.”

Sở Nhất không muốn cùng cậu ta nói quá nhiều, liền vòng qua người cậu ta rồi rời đi.

Lục Tư Hoài đứng lặng lẽ.

Bị người vũ nhục cũng không tức giận.

Cậu ta không có gọi Sở Nhất lại, chỉ dùng giọng nói đủ để cô ấy có thể nghe thấy nói cho cô ấy biết:

“Tôi sẽ không làm tổn thương cậu nữa…”

2.

Lục Tư Hoài chọn tham gia vào câu lạc bộ của Sở Nhất.

Ở lần đầu tiên gặp mặt cậu ta, Sở Nhất liền đã làm chuẩn bị trước.

Bữa tối đầu tiên cùng nhau của câu lạc bộ, Lục Tư Hoài ngồi đối diện cô ấy.

Sở Nhất mệt mỏi ôm thái dương, thở dài một hơi.

“Không thoải mái?”.

Giang Chí Dã ngồi bên cạnh cô ấy hỏi.

Sở Nhất không nói gì, chỉ lắc đầu.

Có lẽ bởi vì ánh mắt của Lục Tư Hoài quá mãnh liệt nên khiến Giang Chí Dã cũng phải chú ý đến.

Ánh mắt hai người chạm nhau, từ trường không đồng nhất bùng nổ.

Thấy không khí trong phòng riêng có chút khó xử, một bộ trưởng khác tình cờ nhìn thấy Lục Tư Hoài đang nhìn chằm chằm Sở Nhất liền tùy tiện nói đùa.

“Lục Tư Hoài, ánh mặt của cậu được đấy, vừa đến liền để mắt đến vị bộ trưởng xinh đẹp nhất của chúng tôi.”

“Mắt cũng không chớp, sẽ không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ?”.

Mọi người ai cũng muốn xem náo nhiệt, bắt đầu la ó lên.

Chỉ có Sở Nhất cùng Giang Chí Dã, sắc mặt một người so với một người càng xấu hơn.

Lục Tư Hoài nhìn sâu vào Sở Nhất, lông mày lẫn ánh mắt đều nghiêm túc.

“Không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi và Sở Nhất đã quen biết nhau nhiều năm, chúng tôi còn từng có hôn ước từ bé.”

Lời nói của cậu ta như sấm sét đánh lên mặt đất, khiến toàn bộ hiện trường đứng hình trong vài giây.

Sau đó bầu không khí bắt đầu phấn khích, đi đầu trong việc trêu chọc:

“Hóa ra là thanh mai trúc mã nha~”

“Bộ trưởng Sở, cậu không đủ lòng nha, thậm chí còn không đề cập chuyện đó với chúng tôi.”

Sở Nhất bị Lục Tư Hoài làm cho tức đến phát điên. Vừa định nói gì đó thì Giang Chí Dã ở bên cạnh đã lên tiếng trước.

“Đàn em, cậu cũng nói rồi, là đã từng…”

Cậu ấy mở mắt không nhanh không chậm mở miệng.

“Ý tứ là, hiện tại không có quan hệ gì.”

Thấy Lục Tư Hoài sắc mặt tối sầm, cậu ấy mở miệng khiêu khích hỏi:

“Tôi đã nói gì sai à?”

“Không sai” Sở Nhất tiếp lời.

“Đó chỉ là trò đùa của phụ huynh, không tính là thanh mai trúc mã.”

Những người quen biết Sở Nhất trước giờ chưa từng thấy cô ấy làm xấu mặt mũi ai cả.

Có thể thấy mối quan hệ giữa cô ấy và Lục Tư Hoài quả thực không tốt.

Lục Tư Hoài nghe xong liền cụp mắt xuống chế giễu một chút, cũng không có phản bác.

Sau đó, không biết là ai mở ra chủ đề mới, mới đem bầu không khí xấu hổ này xua tan.

Khi bầu không khí nóng lên, có người say rượu đề nghị chơi game.

“Chúng ta chơi bài poker nhé. Những người bằng điểm sẽ cùng nhau ăn chung một thanh socola!”

“Vừa hay tôi có mang theo socola!”

Không có bất kỳ sự phản đối nào.

Sở Nhất chỉ chơi với tâm thái không muốn làm hỏng sự vui vẻ của mọi người mà thôi.

Nhưng khi cô ấy và Giang Chí Dã cùng rút được con bài số 7, cô ấy đã tự hỏi liệu gần đây có phải là nghịch thủy hay không.

Không khí im lặng đến đáng sợ.

Vừa mới dỗ dành xong Sở Nhất và Lục Tư Hoài

Bây giờ lại có thêm một người bạn trai tin đồn khác là Giang Chí Dã.

Chiến trường tàn sát được buff mãn cấp!

Trong đầu Sở Nhất đang tranh đấu xem nên từ chối hay ép mình tiếp tục chơi. Thì Lục Tư Hoài đã thay cô ấy quyết định.

Tiếng thủy tinh vỡ đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Ly rượu trong tay Lục Tư Hoài quá mỏng, không cẩn thận liền bị vỡ.

Máu chảy ra từ các đầu ngón tay.

“Có chuyện gì vậy, Tiểu Lục, không sao chứ?”.

“Đi đi đi, đừng ăn nữa, đi băng bó lại một chút!”.

Lục Tư Hoài trong đám đông hỗn loạn đối diện với Sở Nhất.

Nhưng cô ấy không hề có ý định đứng dậy và đi tới.

Ánh mắt bình tĩnh của cô ấy khiến cậu ta cuối cùng cũng xác nhận được một điều: cô thực sự coi cậu như một người xa lạ và không hề quan tâm đến cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.