Không Ngoảnh Lại

Không Ngoảnh Lại

Dù biết chàng thiếu niên sa cơ trước mắt ta rồi sẽ quyền khuynh thiên hạ, ta vẫn quyết tâm hủy hôn với hắn.

“Tỷ tỷ, vì sao vậy?” Ân Can nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đầy quyết liệt, như thể ta mới là kẻ phụ bạc.

Diễn xuất thật tuyệt vời.

Tuyệt đến nỗi nếu không được trọng sinh một lần, ta đã không nhận ra rằng chàng thiếu niên trước mắt này, sẽ giao con gái ruột của chúng ta cho ái phi của hắn hành hạ đến ch*t, mặc cho ta van xin đến đứt ruột đứt gan.

Kiếp trước, ta tung cầu kén rể, không ngờ quả cầu thêu lại rơi vào tay một tên ăn mày nhỏ.

Nhưng việc kén rể vốn chỉ để sau này quản lý cơ nghiệp nhà họ Đinh, nên phu quân là ai cũng không quan trọng, chỉ là một món đồ trang trí mà thôi. Ta chỉ không ngờ rằng sau khi được tắm rửa sạch sẽ, tên ăn mày nhỏ ấy lại đẹp đẽ đến vậy.

Lần đầu gặp mặt, hắn như một chú chó con vừa mới mở mắt, nhìn ta với đôi mắt rưng rưng, câu đầu tiên đã nói: “Xin tiểu thư đừng ghét bỏ, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì!”

Lúc đó ta nghĩ, vị hôn phu tương lai như vậy cũng không tệ. Vì hắn nhỏ hơn ta một tuổi, ta bảo hắn gọi ta là “tỷ tỷ” trước khi thành thân, kết quả là mặt hắn đỏ bừng lên.

Ta chỉ nghĩ hắn thuần phác đơn giản.

Nhưng sau này mới biết, kẻ đơn giản không phải là hắn, mà là ta.

Chàng thiếu niên mềm mại vô hại trước mắt, hóa ra lại là Tam hoàng tử đã “chết” trong một cuộc săn.

Hắn chỉ mượn nhà họ Đinh của ta để che giấu thân phận, tránh mũi nhọn của Thái tử, âm thầm gây bão táp, từng bước xây dựng thế lực.