Đây là một thời kỳ hỗn loạn của đất nước, những năm cuối của kháng chiến chống Nhật.
Tiêu Lệ lúc này đang nằm trên chiếc giường lớn trong một tòa biệt thự, trên tay cầm một tẩu thuốc, hất hàm hỏi: “Đại soái bao lâu thì về?”
“Chắc tầm ba bốn ngày nữa ạ.” Người giúp việc trong nhà cúi đầu trả lời.
Tiêu Lệ hiện tại là vợ bé của một đại soái ở Nam Thành, trước đây, cô chỉ là một ca kỹ tại Thủy Liên Lâu, danh viện nổi tiếng nhất nơi này.
Nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cùng giọng hát như oanh vàng của Tiêu Lệ đã thu hút biết bao nhiêu đàn ông ở Nam Thành.
Nhưng thái độ cao lãnh, coi thường phú quý của Tiêu Lệ mới là thứ khiến bọn họ điên đảo.
Cuối cùng phải mất hai năm theo đuổi, Tiêu Lệ mới bằng lòng trở thành vợ bé của đại soái, rời khỏi Thủy Liên Lâu mà dọn về biệt thự này.
Thấm thoát đã được ba tháng.
Phải nói, dù đã hơn hai năm rồi, Tiêu Lệ vẫn nhất mực được vị đại soái kia cưng chiều.
Đó là lý do Tiêu Lệ có thể chỉ tay năm ngón ra lệnh khắp cái đất Nam Thành này, còn kiêu ngạo hơn cả bà cả ở biệt viện phía Tây.
Tiêu Lệ nghe nói đại soái phải ba bốn ngày nữa mới về, bèn ngáp một cái, ngồi dậy, khoác một chiếc áo lụa tơ tằm, hờn dỗi nói: “Chán c.h.ế.t đi được, tôi không thể nằm mãi trong biệt thự này được nữa, phải ra ngoài thôi.”
Tiêu Lệ vừa nói xong, một chiếc xe Citroen nhập khẩu từ Pháp đã đậu trong sân chờ lệnh.
Tiêu Lệ thay một bộ váy lụa dài, khoác khăn thêu hoa lên vai, đầu búi kiểu hoa hồng, quyến rũ ngồi lên ghế sau, chiếc xe nhanh chóng phả khói chạy lên khu trung tâm sầm uất của Nam Thành.
Cô phất tay ra hiệu cho chiếc xe dừng lại ở một tiệm trang sức, đảo một vòng, gom về không ít vòng cổ và bông tai, hài lòng rời đi.
Tiếp đó là một tiệm giày thủ công, đặt thêm ba đôi thêu đính cườm, Tiêu Lệ lại tiếp tục ra lệnh cho tài xế đi đến một hiệu may quen thuộc mà cô hay đến.
“Cô Tiêu đã đến rồi, ba bộ váy cô đặt chúng tôi đã may xong, mời cô vào trong thử xem có vừa ý chưa hay cần chỉnh sửa thêm.” Chủ tiệm niềm nở chạy ra mở cửa xe cho cô.
Tiêu Lệ kéo hờ chiếc khăn choàng xuống, để lộ một bên vai trắng muốt, đôi môi đỏ mọng câu hồn cười một tiếng phất phất tay: “Cậu ngồi đây chờ một chút, tôi vào thử váy, tiện đà đặt thêm mấy món.”
“Vâng, thưa cô Tiêu.” Tài xế cung kính vâng lời.
Tiêu Lệ hài lòng nhìn tài xế đánh xe đậu ở bên hông cửa tiệm, m.ô.n.g tròn uốn éo đi vào trong.
“Lối này, thưa cô Tiêu.” Chủ tiệm khom người đưa tay chỉ dẫn.
Tiêu Lệ nhẹ nhàng đi theo, đôi mắt không nhịn được đảo một vòng, đối phương nhanh nhẹn đưa cô vào gian phòng thử đồ, kéo rèm lại, đứng lên một cái bục nhỏ, gõ ba tiếng khác nhau, vách tường xoay chuyển, lộ ra một lối đi nhỏ.
Tiêu Lệ vội vàng chui vào trong.
Bên trong đang ngồi hai người đàn ông trung niên.
“Chú Kiều, chú Diệp.”
Thật ra, thân phận thật sự của Tiêu Lệ là một liên lạc viên của quân kháng chiến, sống trong tu viện từ nhỏ, sau khi linh mục bị bắt vì chất chứa quân đồng minh, nhà thờ bị thiêu rụi, Tiêu Lệ được ông Kiều Dật nuôi lớn trong trại trẻ của quân kháng chiến.
Sau này lớn lên, Tiêu Lệ rời khỏi nơi đó, trở về Nam Thành, dựa vào ưu thế nhan sắc khuynh thành và giọng ca trời phú mà trở thành đệ nhất danh viện.
Nhờ đó mà dễ dàng tiếp cận được đại soái Taka, cung cấp một lượng tin tức dồi dào cho quân kháng chiến.
“Thời gian này cẩn thận một chút, mặt trận phía nam đang càng ngày bành trướng, rất nhanh sẽ kéo đến Nam Thành.” Chú Kiều lo lắng nói.
“Con biết ạ.” Tiêu Lệ gật gật đầu
“Hay là…” Ông ngập ngừng không muốn nói thêm.
“Chúng ta tính rồi, Tiêu Lệ, hay là con tìm cách rút đi. Ở bên trên đã có động thái thay đổi một loạt vị trí, vị trí thống lĩnh của quân đội đã chuyển cho một vị trẻ tuổi từ vùng Đông Bắc, hắn là người vô cùng tàn nhẫn, ngay cả chúng ta còn phải nhún nhường mấy phần, chú Kiều và ta chuẩn bị phải trở về Cửu Long trại rồi, mà thân phận của con hiện tại chỉ có hai chúng ta biết thôi, đến lúc đó rất khó để thuyết phục hắn.” Chú Diệp không nhịn được lên tiếng.
“Không thể, kháng chiến đã gần kết thúc, chỉ cần đưa được quân đội vào Nam Thành, nhiệm vụ của con cũng chấm dứt rồi.” Tiêu Lệ xua tay không đồng ý.
Nằm vùng hơn ba năm ở đây, chiến thắng đã gần kề, sao cô có thể bỏ trốn lúc này được chứ.
Tiêu Lệ không nghe lời khuyên của trưởng bối, xoay lưng đi ra ngoài.
***
Tin tức chiến trận mỗi ngày đều truyền về.
Đêm nay Tiêu Lệ nhận được tin Taka sẽ trở về biệt thự.
Gương mặt hắn mệt mỏi, trên bả vai quấn băng trắng toát, hàm râu rậm nay đã bạc trắng hơn nửa, viền mắt thâm quầng.
“Tiểu Lệ, Tiểu Lệ của ta!!!” Taka vừa nhìn thấy cô đi từ cầu tháng xuống, nhịn không được lao đến ôm lấy cô vào lòng.
“Đại soái, ngài bị thương rồi!” Tiêu Lệ mềm giọng, ôm lấy gương mặt hốc hác của hắn ta.
“Không sao, không sao, ta vẫn ổn.” Taka được Tiêu Lệ đỡ đến ngồi trên sofa.
Một tên lính thân cận đi đến, khom lưng báo cáo: “Bên kia đã nhận được tin báo, hai ngày nữa bến cảng sẽ được mở, thuyền đã chuẩn bị xong, chỉ chờ lệnh của đại soái.”
“Ngươi đi qua biệt viện báo với phu nhân sắp xếp hành lý gọn gàng. Đưa phu nhân và mấy vị thiếp đi trước.” Taka phân phó.
“Đại soái, ngài là muốn đi đâu?” Tiêu Lệ lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Chiến trận kéo dài, khó có thể tránh khỏi nguy cơ sẽ lan đến Nam Thành, ta đã sắp xếp cho nàng và mấy người theo thuyền lánh nạn ở một đảo nhỏ phía Nam, sau khi xử lý xong sẽ đưa mọi người trở về.” Taka lựa lời dỗ dành cô.
“Thiếp không đi đâu hết, thiếp ở lại với chàng.” Tiêu Lệ ngã vào lồng n.g.ự.c Taka nức nở.
“Ngoan nào, sẽ không lâu lắm đâu.” Taka trong lòng ngọt ngào muốn chết, lại càng dịu giọng.
“Đại soái cho thiếp ở lại đi, thiếp chỉ muốn đi cùng chàng thôi, được không?” Tiêu Lệ giở trò làm nũng, cô biết chỉ cần mình mèo nheo theo chút nữa, Taka nhất định sẽ nghe lời.
Taka cảm động dâng trào, ôm vai Tiêu Lệ, vị thiếp thất này của hắn vừa xinh đẹp hiểu chuyện còn thâm tình như thế, khiến hắn ta không thể buông tay.
“Được, vậy để nàng đi chung với ta.” Cuối cùng hắn ra quyết định.