Ta là một mỹ nhân vừa mỏng manh vừa yếu đuối, rất dễ mắc bệnh.
Phu quân đã cẩn thận chăm sóc ta ba năm, thế nhưng cuối cùng ta vẫn không thoát khỏi kiếp nạn mà qua đời.
Bảy năm sau khi ta qua đời, phu quân dẫn về nhà một cô nương có dung mạo y hệt như ta.
1.
Ta vốn là một mỹ nhân ốm yếu khó nuôi, lại gả cho kẻ phong lưu bậc nhất trong sách.
Đêm tân hôn, ta bước ba bước đã thổ huyết, ngày đêm gắn liền với giường bệnh.
Người ngoài khuyên hắn, chẳng bằng sớm đón một thị thiếp kiều diễm vào phủ để hầu hạ.
Thế nhưng, Hạ Liêm vẫn ôm lấy ta, bón từng thìa thuốc, hờ hững nói:
"Cho dù nàng khó nuôi đến đâu, nàng vẫn là thê tử của ta."
"Ta nhất định phải chăm sóc nàng trong cảnh giàu sang phú quý đấy."
Chỉ tiếc rằng, bất kể Hạ Liễm cẩn trọng chăm sóc ta đến thế nào ta vẫn không qua khỏi.
Ngày ta c.h.ế.t là một ngày xuân, vừa qua khỏi cái lạnh se sắt của mùa xuân.
Hạ Liễm bảo sẽ đưa ta ra ngoài thưởng xuân, giải sầu. Nhưng khi hắn cúi đầu xuống nhìn, ta đã sớm tắt thở từ lâu.
Dường như Hạ Liễm không nhận ra rằng ta đã c.h.ế.t, vẫn nhẹ nhàng cất lời thủ thỉ với ta: "Ôn Ngọc, nàng đừng ngủ nữa."
Thấy ta mãi không đáp lại, Hạ Liễm cuối cùng cũng không nhịn được mà khẽ oán trách: "Nàng cứ ngủ mãi thế này, món thạch hoa đào ta làm sẽ nguội mất thôi."
Ta đã c.h.ế.t rồi.
Căn bệnh của ta kéo dài quá lâu, thuốc thang mãi chẳng khỏi, giờ đây c.h.ế.t đi cũng là một sự giải thoát.
Nhưng Hạ Liễm không nghĩ như vậy, hắn cho rằng ta nên ở bên hắn, cùng hắn sống lâu dài, thật bình an thật hạnh phúc.
Vì vậy, khi người trong phủ nhắc nhở rằng ta đã qua đời, Hạ Liễm vẫn không chịu buông tay.