Kiếp Này Không Còn Khờ Dại
Tiểu hầu gia không thể sinh con nhưng hắn vẫn cưới ta. Vì sự truyền thừa của Hầu phủ, ta đã nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi, ta dốc hết tâm huyết nuôi nấng đứa trẻ thành trạng nguyên nhưng nó lại tặng ta một chén rượu độc.
“Cuối cùng ta cũng có thể tự tay tiễn ngươi đi, ngươi có biết ta đã chờ ngày này bao lâu rồi không?”
Tiểu cô mà ta một tay nuôi lớn ở bên cạnh hả hê phụ họa, còn tiểu thúc mà ta giúp che giấu thì nhìn ta bằng vẻ đầy hận thù, khi tỉnh lại, ta đã trở về ngày đứa con nuôi vừa vào phủ. Lần này, ta buông xuôi tất cả.