Tôi là con gái nuôi của nhà họ Tịch.
Năm sinh nhật 18 tuổi, mẹ nuôi hỏi tôi có nguyện vọng gì, tôi nhìn anh trai Tịch Hy Thần ngồi một bên, cười nhạt, “Con muốn ra nước ngoài học tập.”
Mẹ nuôi rất vừa lòng, xoa đầu tôi nói đứa trẻ ngoan, hầu như không nhìn thấy nắm tay nắm chặt và đôi mắt tối sầm của Tịch Hy Thần.
Ngày tôi ra nước ngoài, trời mưa rất lớn, máy bay xảy ra vấn đề, tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã chết, nhưng bọn họ không biết, tôi căn bản không có lên máy bay.
Nhưng mà sau này tôi mới biết được, ngày đó Tịch Hy Thần trên đường đến sân bay thì xảy ra tai nạn, mất trí nhớ.
5 năm sau, khi tôi làm thêm công việc người lái thay, gặp được anh.
Anh không nhớ ra tôi, nhưng sau khi tôi đưa anh về tới nhà, lúc chuẩn bị xuống xe, anh đột nhiên giữ chặt tôi, ánh mắt u ám, thâm thúy, “Chúng ta có phải quen biết nhau hay không?”
Lòng tôi đột nhiên căng thẳng, “…… Không quen biết.”