Lạc Vào Trò Chơi Kinh Dị

Lạc Vào Trò Chơi Kinh Dị

Phiên bản 1:

Tôi hôn mê váng vất thì bị kéo vào trò chơi kinh dị.

Khung cảnh trò chơi là trang viên của sếp tôi.

Bị quản gia cầm dao truy sát, tôi nịnh nọt kéo sếp cùng chui vào tủ quần áo né tránh.

Tôi còn giơ tay bụm chặt miệng ảnh: “Sếp Cố đừng lên tiếng, nhà này của sếp không sạch đâu!”

Bên ngoài bình luận như sắp phát điên:

[Cô ta… Cô ta vừa kéo BOSS cuối vào tủ treo quần áo hở? Cô ta điên rồi hay tôi bị mù?]

[Ủa không phải chứ? Sao mặt BOSS lại đỏ lên thế kia? Ê anh mà như thế là tôi chuẩn bị dập đầu đấy nhé.]

Sếp nạy tay tôi ra, giọng khàn khàn:

“Vợ à, sao em lại ở đây?”

Bình luận trên màn hình:

[???]

[!!!]

Phiên bản 2:

Đi tới trò chơi kinh dị, tôi bị quỷ dị truy đuổi phải chạy trốn vào tủ treo quần áo.

Tiếng bước chân âm u lạnh lẽo cứ chầm chậm tới gần.

Cửa tủ quần áo bị mở hé một khe hở.

Để lộ ra một khuôn mặt tái nhợt âm u với khuôn mặt góc cạnh đầy lạnh lẽo, mà trông lại giống sếp của tôi đến thế.

Tôi lập tức đứng thẳng dậy, đẩy mạnh cửa tủ ra, đụng cho anh ta lảo đảo.

Sau đó tôi quơ băng ghế trong tay lập tức đập lên đầu anh ta.

Buồn cười, tôi liều mạng cày cuốc tới kiệt sức ngỏm củ tỏi, oán khí trên người còn nặng hơn cả lũ quỷ ấy nhé!