Buổi chiều đầu hè, cái nóng oi bức và tiếng ve kêu không ngớt khiến lòng người bồn chồn.
Trần Thư Nhã đi vào tiệm sách, nhìn về phía ông chủ sau quầy, hỏi: “Tiệm có cuốn “Người lái đò” không ạ?”
Một ông chú trung niên nằm trên ghế bập bênh sau quầy ngẩng đầu lên: “Tìm trên giá sách cuối cùng, chắc là vẫn còn.”
Trần Thư Nhã đáp lại một tiếng, quay người đi về giá sách cuối cùng trong tiệm.
Sau khi mò mẫm một lúc, Trần Thư Nhã mới tìm được vị trí của cuốn sách, cô kiễng chân lên với lấy cuốn sách trên tầng cao nhất, nhưng tiếc là cô không đủ cao nên không với tới. Đúng lúc Trần Thư Nhã định rút tay về tìm ông chủ giúp đỡ thì một mùi nước giặt xộc vào mũi, cánh tay thon dài duỗi ra từ sau lưng cô, rút lấy cuốn “Người lái đò” ra khỏi giá.
Trần Thư Nhã quay lại nhìn người phía sau cô, Trình Hướng lùi lại hai bước, hỏi: “Là cuốn này sao?”
Gió thổi qua khu rừng, tiếng lá cây xào xạc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào chàng trai trước mặt, Trần Thư Nhã gật đầu, cụp mắt cầm lấy cuốn sách nhưng nhịn không được mà ngước lên nhìn Trình Hướng. Anh ấy rất đẹp trai, là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Đối mặt với sự đánh giá của Trần Thư Nhã, Trình Hướng thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô, nhướn mày kiêu ngạo hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.”
Trần Thư Nhã trả lời như phản xạ có điều kiện.
Sau khi sửng sốt hai giây, Trần Thư Nhã lắc lắc đầu, tuy hoảng sợ nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh bổ sung: “Mình nói cuốn sách này, nội dung khá hay.”
(*Tác giả sử dụng chữ 好看, tùy vào ngữ cảnh có thể hiểu nghĩa là đẹp hoặc hay.)
Trình Hướng nhìn cô gái đang đỏ bừng mặt lo lắng tìm lý do trước mặt, anh không muốn trêu chọc cô nữa, chỉ vào quầy: “Thanh toán ở kia, tập 2 tập 3 bán hết rồi, lần sau quay lại mua.”
Trần Thư Nhã gật đầu, khi đi ngang qua Trình Hướng, cô liếc nhìn anh, sau đó cầm cuốn sách ra thanh toán rồi rời đi.
Nhìn rất quen, nhưng không nhớ ra gặp anh ở đâu.
…
Sáng sớm, Trần Thư Nhã đeo balo lên, cầm theo một hộp sữa trên bàn, quay lại vẫy tay với Thái Diễm đang lau sàn: “Mẹ, con đi học đây.”
Thái Diễm cũng không ngẩng đầu, nói: “Đi đi, nhớ cẩn thận.”
Trịnh Thư Nhã dậy sớm, vậy nên mỗi ngày cô đều đến quầy bán đồ ăn sáng cạnh trường đợi Ninh Ngôn đi học. Sau khi gọi món cháo mà Ninh Ngôn yêu thích như thường lệ, Trịnh Thư Nhã lấy bài kiểm tra tối hôm qua từ cặp sách ra và bắt đầu kiểm tra.
Nhưng không bao lâu, tiếng ồn phía sau phá vỡ khung cảnh yên tĩnh.
Trần Thư Nhã ngẩng đầu lên nhìn, mấy nam sinh ở bàn phía sau cô đang xô đẩy và tranh cãi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, tuy nhiên có một chàng trai vẫn ngồi yên ăn sáng, vẻ mặt bình thản như chuyện này không hề liên quan gì tới bản thân.
Trần Thư Nhã nhận ra anh, là anh chàng đẹp trai mà hôm qua cô gặp trong tiệm sách.
Lúc này, mấy nam sinh tranh cãi và xô đẩy càng mãnh liệt hơn, có một người đã nhặt chiếc cốc trên bàn ném về phía trước, không may rằng cậu ta ném không chuẩn, chiếc cốc bay về phía Trần Thư Nhã. Tim cô như thắt lại, vội vàng dùng hai tay che đầu và đứng dậy tránh đi. Chiếc cốc đập vào bát cháo cô đã gọi, chiếc cốc vỡ tan tành, bát cháo cũng vỡ làm bốn năm mảnh, một phần cháo trào ra ngoài làm ướt một phần lớn đề thi.
Những người xung quanh nhanh chóng tập trung nhìn về phía Trần Thư Nhã, mấy chàng trai đang tranh cãi cũng im bặt. Cô vội vàng cầm đề thi lên, dùng giấy ăn lau sạch rồi dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn. Trình Hướng liếc nhìn Trần Thư Nhã, cụp mắt xuống lấy giấy ăn ra lau. Một lúc sau anh mới lên tiếng: “Xin lỗi đi.”
Chàng trai ném chiếc cốc do dự một chút, rồi bước đến trước mặt Trần Thư Nhã nói với tốc độ chậm rì rì: “Xin lỗi, lúc nãy không phải mình cố ý đâu, cậu không sao chứ?”
Nghe vậy, cô sửng sốt một chút, sau đó cong môi nở một nụ cười nhạt: “Không sao.”
Nói xong, Trần Thư Nhã ngồi xuống nhặt những mảnh thủy tinh trên mặt đất. Trình Hướng im lặng nhìn cô nhặt từng mảnh một. Đợi tới khi cô nhặt xong, Trình Hướng mới hỏi một câu: “Lớp nào?”
Trần Thư Nhã quay lại đón nhận ánh mắt của anh, anh bình tĩnh ngồi đó nhìn cô, đôi mắt đẹp như một hồ nước không đáy.
Cô l.i.ế.m đôi môi khô khốc, cũng không nhìn ra chỗ khác, đáp: “12-1.”