Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi vô tình nhìn thấy một bạn nữ cùng lớp bị một tên côn đồ q.u.ấ.y rối nên đã xông lên cứu người và thậm chí còn giúp cô ấy báo cảnh sát.
Nhưng ngày hôm sau, cô ấy lại đưa cảnh sát tới lớp để nhận dạng tôi, nói tên côn đồ kia vô tội và chính tôi mới là kẻ q.u.ấ.y r.ố.i cô ấy.
Tôi bị cảnh sát bắt đi, bị cả thế giới xa lánh, bị gán cho cái mác y.ê.u r.â.u x.a.n.h.
Tôi mất đi tư cách để được nhận vào Bắc Đại, bạn học đăng bài lên án tội ác của tôi, khiến nhà trường lập tức ra thông báo đuổi học tôi.
Bị dồn vào đường cùng, mẹ tôi đã để lại một bức thư máu và chọn nhảy lầu lúc nhà trường phát sóng trực tiếp, lấy cái chec để chứng minh tôi vô tội.
Dư luận bùng nổ, vì không đủ bằng chứng nên tôi được thả về nhà.
Nhưng cuộc đời tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Tôi không thể học đại học và mất đi người thân duy nhất của mình!
Tôi tìm thấy bạn nữ kia, gặng hỏi cô ta tại sao lại muốn lấy oán trả ơn.
Nhưng cô ta lại nói rằng tên côn đồ đêm đó là con trai của người giàu nhất huyện, cô ta không thể đắc tội với hắn.
“Tôi vẫn muốn học tập chăm chỉ và thi vào một trường đại học tốt, không thể vướng vào rắc rối được!”
“Hơn nữa, hôm đấy rõ ràng là cậu chủ động cứu tôi, tôi có cầu xin cậu cứu tôi đâu, ai bảo cậu xen vào việc người khác?”
Dứt lời, tên côn đồ trẻ tuổi kiêu ngạo bước ra từ trong góc, ôm lấy cô ta mà hôn một cái.
“Cho dù cậu đỗ đại học thì sao, sau này kiểu gì chả phải quỳ mọp làm công 996 cho công ty nhà tôi?”
“Không phải sẽ tốt hơn nếu trở thành một tiểu thư ngày ngày hưởng phúc chỉ bằng cách nằm ngửa sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô ta, tôi cảm thấy choáng váng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại cái ngày tôi nhìn thấy bạn nữ cùng lớp của mình bị q.u.ấ.y r.ố.i.
Lần này, tôi chọn cách ngó lơ.
——
Nhà nhận: Xoài chua không lắc