Phụ thân ra ngoài cướp tiêu, mang về một đứa bé trai tám tuổi.
Dáng vẻ ngỗ ngược của hắn trông thật giống con sói nhỏ mà ta gặp khi theo phụ thân đến Mạc Bắc lúc còn nhỏ.
Mọi người đều cúi đầu trước hắn, gọi hắn là Điện hạ.
Ta thì cầm ná bắn vào sau đầu hắn.
Phụ thân sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, vặn lấy cổ áo ta, nhét ta xuống gầm bàn.
"Hắn là Thái tử đấy."
Ta thò đầu ra từ gầm bàn, chớp chớp đôi mắt to mà hỏi: "Thái tử là thứ gì? Có lợi hại bằng đầu lĩnh tiểu sơn tặc như con không?"
Mười năm sau, ba nghìn Cấm vệ quân đóng quân bên ngoài Lưu Vân trại, đón Thái tử Phong Mạc về kinh.
Ta trốn trong đống cỏ không đáng chú ý, than thở mãi không thôi.