Ta vốn là hoa khôi bán nghệ không bán thân, nhưng vì hắn mà phá lệ.
Ta đùa rằng nếu hắn phá thân ta, ta sẽ lấy thân báo đáp, nhưng hắn lại lạnh lùng đẩy ta ra rồi biến mất mấy tháng liền.
Lần gặp lại, hắn nói rằng hắn sắp thành thân rồi.
Sau này ta mới biết, hắn chẳng phải công tử quyền quý gì, mà là Cửu Ngũ Chí Tôn cao cao tại thượng.
Ta cố chấp ở lại thanh lâu, giữ mình vì hắn.
Các tỷ tỷ mắng ta ngốc, nói rằng một người như hắn, đời này sẽ chẳng bao giờ quay lại.
Nhưng ta không tin, ta dịu dàng ôm bụng nghĩ, lỡ như hắn quay lại thì sao.
Đêm đó, ngoài cửa sổ gió rét thổi kèm theo tuyết, ta nhìn hắn đầy hi vọng, nhưng chỉ đợi được một câu nói của hắn: “Đi hòa thân thay nàng ấy, đó là phúc phận của ngươi.”