Lưu Cảnh
Ta là ánh trăng sáng trong lòng Hoàng thượng, nhưng hắn đã yêu người thay thế ta mất rồi.
Lúc ta mang thai ba tháng, hắn ép ta uống canh phá thai.
Máu nhuộm khắp sàn, đau thấu tim gan.
Hắn thế mà vẫn cười dỗ ta: "Ngoan, sinh con, thì không đẹp nữa."
Nếu ta không xinh đẹp, sẽ không còn giống Phương Uyển vẫn đang mất tích nữa.
Sau đó, ta sống lại.
Trước mặt tất cả mọi người, thiêu trụi thư đính hôn của ta và hắn.
Ta chúc hắn và Phương Uyển tình chàng ý thiếp, trăm năm hoà thuận.
Hắn lại nói, không phải ta không cưới.