Ta vô tình nhặt được một con tiểu hắc xà, sau khi nó hồi phục vết thương, liền hóa thành một thiếu niên tuấn tú.
Để báo ơn, hắn giặt giũ, nấu cơm, dâng trà, hầu hạ ta tận tình...
Chỉ là hắn nhiệt tình dâng trà đến nổi tự đổ vào người mình.
Hắn giả vờ rơi hai giọt lệ, rồi cởi bỏ ngoại sam, lộ ra bờ vai trắng ngần.
Dáng vẻ này quả thực mê hoặc lòng người, nhưng trong lòng ta đã có người thương.
Ngay lúc ta định ném hắn ra ngoài, bỗng trên trời hiện ra mấy hàng chữ: [Quả không hổ danh là thánh thể trà xanh trời sinh, ai có thể ngờ được kẻ này lại là Nguyên Hạc sư tôn.]
Ta: ???
Vậy ra tiểu hắc xà này thực chất là vị tiên tôn phong quang phiêu dật, không nhiễm bụi trần, luôn né tránh ta như tránh rắn rết ư?