Văn án:
Tôi xuyên sách, thành má Vương trong một câu chuyện tổng tài bá đạo.
Cũng may, dựa vào việc nhặt rác, tôi đã thành công hiện thực hóa lý tưởng cuộc đời mình.
Tổng tài giận dỗi, muốn đổ hết cơm canh?
Tôi: Bán!
Tổng tài và nữ chính cãi nhau, anh ta vứt hết trang sức, đồ hiệu của cô ấy?
Tôi: Bán hết!
Tổng tài và nữ chính cãi nhau kịch liệt, xé rách quần áo không cần nữa?
Tôi: Bán! Bán! Bán!
Thế nhưng, người bạn trên mạng thường xuyên mua cơm thừa của tôi, tại sao lại muốn gặp mặt tôi?
Không lẽ tôi không thoát khỏi kiếp này được nữa sao?!