Văn án
Tôi là vợ nuôi từ bé của Hứa Hoắc, nhưng vì tôi nói lắp, anh ta luôn ghét bỏ tôi.
Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta trở về nước, Hứa Hoắc cuối cùng cũng ra tay, quyết tâm rũ bỏ tôi – gánh nặng này.
Anh ta đẩy tôi cho người bạn tốt của mình là Lục Triết: “Cậu giúp tôi theo đuổi Tề Noãn đi, cô ấy rất dễ bị lừa.”
“Cô ấy là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được sự ấm áp, chỉ cần cho cô ấy một chút ngọt ngào, cô ấy sẽ yêu đến chết.”
Nhưng dần dần.
Hứa Hoắc bắt đầu cảm thấy không quen, khi không có tôi bên cạnh.
Anh ta không thể kiềm chế, gọi điện cho tôi: “Tề Noãn, anh đồng ý cưới em rồi.”
Người bắt máy lại là Lục Triết, giọng khàn khàn: “Anh bạn, Tề Noãn giờ không rảnh nghe điện thoại.”
“Cô ấy đang làm gì?”
“Cô ấy đang ăn kẹo mút.”
Nghe nói đêm đó, Hứa Hoắc phát điên.
Dù gặp tai nạn xe, người đầy máu, anh ta cũng nhất quyết không chịu vào bệnh viện, miệng không ngừng nói rằng, muốn đưa tôi về nhà.