Ngày tôi nói lời chia tay, trời mưa rất to.
Anh ấy chỉ nhìn tôi một lúc lâu mới kịp phản ứng, nở một nụ cười khổ: “Bà ngoại mất rồi, em không cần anh nữa đúng không?”
Đúng vậy, ngày trước tôi ở bên anh ấy chỉ vì bà ngoại bị bệnh, tôi không đủ khả năng chi trả phí phẫu thuật.
Khi đó Thịnh Thành Châu nói: “Ở bên anh, phí phẫu thuật để anh lo.”
Thời gian như ngừng lại, chàng trai từng vô cùng dịu dàng cuối cùng không kìm nén được mà đau đớn hét lên: “Hà Miêu, ba năm chân thành của anh bị vứt cho chó ăn rồi sao?”
Ba năm sau gặp lại, anh ấy đã trở thành thiếu tổng nổi tiếng của Thịnh thị trong giới kinh doanh.
Tôi đeo chiếc khẩu trang lớn, ẩn mình dưới vành mũ.
Khi lướt qua nhau, anh ấy lạnh lùng xa cách cười và hỏi tôi: “Quý danh của cô là gì?”