Minh Nguyệt hay Liệt Dương

Chương 1


Trọng sinh trở về, ta nhìn đứa con trai bất hiếu Thẩm Độ đang quỳ gối dưới chân.

Hắn đang hết lời tâng bốc ả ngoại thất của mình, dìm hàng đích nữ của Thanh Hà Thôi thị mà ta dày công sắp xếp để cưới về làm vợ cho hắn.

Ta chỉ mỉm cười, “Con ngoan, lại đây nào.”

Hắn khom người tiến lại gần.

Ta không chút do dự, giáng cho hắn một cái tát, “Lôi ra ngoài, đánh ba mươi trượng, xem hắn có chịu sửa lời không.”

1

Ta nắm chặt chén trà trong tay, khép hờ mi mắt. Nước trà ấm nóng lan tỏa qua đế chén, sưởi ấm đầu ngón tay ta, cuối cùng ta cũng nhận ra mình thật sự đã sống lại.

Tiếng kêu la thảm thiết của Thẩm Độ không ngừng vang vọng từ bên ngoài. Những chuyện cũ của kiếp trước như một thước phim tua nhanh hiện lên trước mắt.

Kiếp trước, ta c.h.ế.t dưới tay ả ngoại thất kia. Hồn phách vẫn còn vương vấn ở Vũ Trung Hầu phủ, ta mới biết ả ta là gián điệp của vong quốc, đến để trả thù Thẩm gia.

Ả hại c.h.ế.t ta, phóng hỏa thiêu rụi từ đường, hãm hại con cháu đích tôn của Thẩm Độ. Vậy mà Thẩm Độ lại tha thứ cho ả, ân ái với ả đến đầu bạc răng long, cuối cùng còn cam tâm tình nguyện uống Tuyệt tử thang vì ả không muốn sinh con cho kẻ thù.

Thật là một mối tình chí tử chí tình, sống c.h.ế.t có nhau.

Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng kêu la thảm thiết của Thẩm Độ. Hắn thoi thóp van xin, ta liền đập mạnh chén trà xuống đất.

Nhìn hắn bị đánh xong, m.ô.n.g rõ ràng là không bị đánh thật, dù sao nhiều năm qua ta cũng yêu thương Thẩm Độ, đứa con trai độc nhất của Thẩm gia như bảo bối, thậm chí không cầu hắn phải thành tài, chỉ cầu hắn được bình an hạnh phúc dưới sự che chở mà cha, chú và anh trai hắn đã đổi bằng mạng sống.

Hừ, hắn đúng là hạnh phúc thật.

Ta liếc nhìn đám gia nhân đang cầm trượng ngơ ngác nhìn nhau, cũng không muốn làm khó họ phải đoán ý chủ nhân.

“Đưa đây cho ta.”

Hắn kinh hoàng nhìn ta xắn tay áo, “Mẹ!”

“Nếu ngươi đã nhận ta là mẹ, vậy thì phải nghe lời ta. Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi một câu, con gái Thanh Hà Thôi thị, ngươi cưới hay không cưới?”

Hắn nghiến răng, “Không cưới.”

Ta gật đầu, được, có cốt khí.

Dùng hết sức lực từng chinh chiến sa trường nơi biên ải, ta vung mạnh cây trượng đánh vào bắp chân hắn. “Rắc” một tiếng, cây trượng gãy làm đôi, hắn hét lên đau đớn.

Hắn thê thảm kêu “Mẹ”, thấy ta lại đổi sang một cây gậy gỗ khác, hắn cuối cùng cũng hoảng sợ, “Mẹ, mẹ, mẹ, con từ nhỏ đã không có cha, người nỡ lòng nào thấy con c.h.ế.t sao?”

Ta trầm giọng, “Ngươi còn dám nhắc đến cha ngươi sao? Sơn hào hải vị ngươi ăn, rượu ngon ngươi uống, gấm vóc ngươi mặc, thứ nào không phải do tổ tiên ngươi dùng mạng đổi lấy? Ngay cả anh trai ngươi cũng không sống đến tuổi này, đã tử trận nơi sa trường!”

“Ngươi thích chơi bời, ta liền cho ngươi thời gian để tĩnh tâm. Thanh Hà Thôi thị là hôn ước cha ngươi đã định cho ngươi, người ta gả cho là cái nghĩa khí của Thẩm gia, ngươi tưởng là vì đứa vô dụng như ngươi sao? Hôm nay ngươi từ hôn, ngày mai cưới một kỹ nữ về nhà, ngươi không chỉ tát vào mặt Thôi thị, mà còn làm mất mặt Thẩm gia.”

Ta bẻ gãy cây gậy thứ hai, m.á.u tươi tuôn ra. Ta mím môi không nói, nhìn tiểu đồng thân cận và quản gia của hắn đau khổ cầu xin, cuối cùng cũng không đánh cây thứ ba.

“Ngươi cứ ở đây mà suy nghĩ cho kỹ.”

Ta không cho hắn về phòng nghỉ ngơi, cứ để hắn phơi nắng giữa trời, thỉnh thoảng cho hắn uống một ngụm cháo loãng, coi như là lời cảnh tỉnh.

2

Ta đến từ đường, nhìn những bài vị cao cao, cuối cùng không nhịn được mà rơi lệ.

Ta thắp cho phu quân, chú út và con trai cả Thẩm Minh Viễn mỗi người một nén nhang, vuốt ve mặt bàn đen bóng, khẽ thở dài, “Không biết có phải do các người phù hộ hay không, ta đã trở về. Dù có chết, ta cũng sẽ không để Thẩm gia tuyệt hậu, để mạng sống của các người uổng phí.”

Năm đó ta sinh Thẩm Độ xong liền ra trận, đến khi chiến tranh kết thúc, cả Thẩm gia chỉ còn lại mình ta.

Ta giao Thẩm Độ cho bà nội chăm sóc, khi trở về thì bị thương nặng phải nằm liệt giường, trong nháy mắt, Thẩm Độ đã tám tuổi khi được đưa đến bên cạnh ta.

Hắn có chút nghịch ngợm, không có tài cán gì, ta nghĩ như vậy cũng tốt, hắn chỉ cần làm một kẻ nhàn tản giàu sang là được. Hắn thích nghe hát xem kịch, ta đều chiều theo.

Chỉ là hồi nhỏ hắn bị đưa đến thanh lâu, quen thói ăn chơi trác táng, ta khuyên bảo không được, liền xuống tay đánh hắn, ba ngày ba đêm không nói chuyện với hắn. Sau đó, hắn đọc sách thánh hiền mới chịu gọi ta là “mẹ” thay vì “mẫu thân”.

Có lẽ ta đã dạy sai, nhưng vinh quang của Thẩm gia, con đường được lát bằng m.á.u của người Thẩm gia, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hủy nó.

Ngày mai là ngày đích nữ của Thôi gia về nhà chồng, kiếp trước, Thẩm gia đã có lỗi với nàng.

Ta thở dài, ra khỏi từ đường, nhận lấy sớ lễ vật từ tay quản gia. Ông ấy ấp úng, không biết làm sao cho phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.