(Văn án)
Phu quân mười năm đồng hành của ta dẫn về một mỹ nhân, muốn phong nàng làm hoàng hậu.
Hắn nói: “Nàng không có con trai, nhưng trẫm cần một thái tử.”
“Thiên hạ nam nhân nào không có tam thê tứ thiếp?”
“Khi nào nàng trở nên ghen tuông đến mức không thể dung người khác như vậy! Nàng thay đổi rồi, trở nên mặt mũi đáng ghét.”
Đêm đó, ta mang theo thiếu niên tướng quân của mình, không quay đầu lại mà xông ra khỏi cổng thành.
Sau khi ta đi, hắn mắt đỏ nói: “Ninh Hoan, nàng trở về đi.”
Tất nhiên ta phải trở về.
Ta mặc hoàng bào, dẫn ba mươi vạn quân hồi đô, bên cạnh là thiếu niên tướng quân trung thành và tận tụy của ta:
“Người đâu, đem phế đế và mỹ nhân kia ra ch/ém đ/ầu, treo lên tường thành, để họ xuống địa ngục mà suy ngẫm về sự bất trung bất nghĩa của mình.”