Ta và bạn thân đều là môn đệ lưu ban của Hợp Hoan Tông.
Chỉ vì chọn sai đối tượng chinh phục.
Ta chọn kiếm tu số một của giới tu chân.
Còn nàng chọn đại sư huynh vô tình đạo.
Sau ba năm liên tiếp bị trượt, bạn thân ta không chịu nổi nữa, cầm đơn xin đổi đối tượng tới tìm ta khóc lóc.
“Hảo bằng hữu, ta nghi ngờ rằng những người tu vô tình đạo vốn dĩ không thể! Ta đã cố hết sức trước mặt hắn rồi, hắn một chút phản ứng cũng không có!”
Ta cũng khóc.
“Kiếm tu thì không giống như không thể, nhưng ta không dám lại gần! Ta vừa đến gần y đã rút kiếm, như muốn đâm ta một nhát!”
Sau khi ôm nhau khóc nức nở, hai chúng ta quyết định cùng nhau đổi đối tượng nghiên cứu.
Ngày nộp đơn, trên đường chọn đối tượng mới, chúng ta bị riêng lẻ bắt cóc.
Hảo bằng hữu dùng phù truyền âm: “Bảo bối! Mau đến cứu ta với, ta bị Lâm Thanh Từ bắt đi rồi! Khoan đã, Lâm Thanh Từ, đừng động thủ!”
Còn ta, miệng bị bịt lại, ậm ừ không phát ra được tiếng nào, đành để Cố Lam đang ở phía sau giúp ta trả lời.
“Nàng ấy không thể đi được, vì người của ta và kiếm của ta, nàng ấy đều phải thử.”