Mong Người Bình An, Tiền Đồ Như Gấm

Mong Người Bình An, Tiền Đồ Như Gấm

Cha ta là thương nhân giàu nhất Đại Chu, dưới gối chỉ có ta là nữ nhi.

Để bảo vệ ta, ông đã cho ta mang theo của hồi môn kếch xù gả vào Hầu phủ.

Ngày định thân, ta mơ một giấc mơ.

Mơ thấy Hầu phủ khinh thường xuất thân là nữ nhi thương hộ của ta, Tiểu hầu gia một lòng sủng ái biểu muội là tài nữ của hắn.

Sau khi cha ta mất, của hồi môn của ta bị chiếm đoạt sạch sẽ.

Để nâng biểu muội lên làm chính thất, Tiểu hầu gia mua chuộc bà đỡ, khi ta sinh con thì ra tay giết chết.

Tỉnh mộng, Tiểu hầu gia dẫn theo biểu muội bước vào tiệm trang sức của nhà ta.

“Ngươi đã muốn gả vào Hầu phủ thì đừng có mang theo một thân mùi tiền, Hầu phủ chúng ta không thể mất mặt như thế được.”

“Cửa tiệm này thôi thì tặng cho biểu muội, coi như là quà ra mắt của tẩu tử.”

Ta nhìn bộ mặt cao cao tại thượng của hắn, cười lạnh một tiếng.

Quay người liền sai quản gia đuổi hắn ra khỏi cửa.

“Thứ nhà quê rách nát, chưa vào cửa đã muốn lấy của hồi môn của con dâu?

“Hầu phủ danh giá còn không bằng nhà nông hiểu lễ nghĩa!”