Văn án:
Ta tên là Bảo Châu, cái tên này là do A tỷ đặt cho ta.
A tỷ không cần ta nữa rồi, ngày nào ta cũng trèo lên chạc cây hòe già trong sân, ngóng trông A tỷ trở về.
Bởi vì cây hòe già rất cao, có thể nhìn được rất xa.
Bên kia bức tường có một cái sân rất lớn, trong sân có một người đàn ông ngày nào cũng múa đao múa thương, hò hét ầm ĩ, thật phiền phức.
Ta đợi A tỷ, hắn thì lại đợi ta.