Mưa Tạnh Người Tan

 Mưa Tạnh Người Tan

Trong danh sách bạn bè của bạn trai có một đồng nghiệp nữ được chú thích là “Trạm xăng cảm xúc.”

Tôi còn bảo anh ta, gọi người ta như vậy là bất lịch sự.

Cho đến khi tôi nhìn thấy lịch sử trò chuyện của họ, toàn là lời than phiền về tôi.

“Đi mua đồ ăn mà có thể cãi nhau với người bán hàng cả buổi, đi siêu thị mua giấy mà cũng phải tính toán giá cả xem cái nào rẻ hơn.”

“Hôm kia anh cởi hết đồ rồi, cô ta còn lải nhải là anh tè ra ngoài bệ bồn cầu.”

“Trần Gia phiền gớm, cô ta lúc nào cũng mặc cái bộ đồ ngủ đó, cúi xuống là mỡ xệ thành từng ngấn.”

Lúc than phiền về bộ đồ ngủ của tôi, cô đồng nghiệp nọ lập tức gửi cho anh ta một bức ảnh chụp vóc dáng thon thả của cô ta.

Đằng trước đằng sau đều đầy đặn không phải là vấn đề chính, cái chính là cô ta chỉ mặc mỗi đồ lót.

Bạn trai tôi trả lời cô ta: [Anh có thể ổn định cảm xúc, hoàn toàn là nhờ em làm trạm xăng cảm xúc.]

Tôi nhìn anh ta đang nằm dài trên ghế sofa, chẳng buồn chải chuốt.

Cảm xúc ổn định như thế, chia tay âu cũng là hợp lý.