Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành chị gái ác độc của nam chính. Ban đầu, tôi tưởng mình là nhân vật gì đó vẻ vang lắm, hóa ra chỉ là vai phụ tuyến mười tám, đất diễn chỉ đến năm 18 tuổi rưỡi là hết.
Vai trò của người chị này là để lại tuổi thơ bất hạnh cho nam chính — đánh đập, bắt nạt, hành hạ, thậm chí làm tai cậu ấy bị điếc một bên. Sau đó là ti tỉ các hành động đi tìm chết khác, ức hiếp nam chính nhỏ bé tội nghiệp. Nhìn không nổi nữa, tác giả chỉ dùng một nét bút để khiến tôi “bay màu” ngay lập tức.
Sau khi xuyên tới, để thay đổi kết cục chết trẻ đầy bi thảm của mình, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch chăm sóc cậu ấy từng chút một, cưng chiều cậu ấy như công chúa, không bỏ sót điều gì.
Nhìn nam chính đẹp trai ngời ngợi đứng trước mặt — sống mũi cao, đôi mắt sâu, gương mặt đẹp như hoa đào. OMG, làm sao nguyên chủ nỡ ra tay được hay vậy!!!
Em trai tốt, chị tới giải cứu em đây!