NAM CUNG XU NINH

Ngày ta tiến cung, người người đều xì xào bàn tán, bảo ta tham giàu sang phú quý, mắng ta lòng lang dạ sói.

 

Vị tướng quân thanh mai trúc mã của ta với đôi mắt đỏ hoe, cầu xin ta đừng vào cung, nói sẽ cưới ta, nhưng rồi lại bị ta nhẫn tâm bỏ lại phía sau.

 

Trước mặt mọi người, ta luồn cúi lấy lòng, sau lưng, tay ta nhuốm đầy m//áu tanh.

 

Người đời ghét ta, mắng ta, hận ta, ta chỉ cười trừ cho qua. Bởi thứ ta muốn, chỉ là kẻ ngồi trên ngai vàng kia phải trả giá cho tất cả những gì hắn đã gây ra cho Nam Cung gia ta.

 

ĐOẢN VĂNNgôn tìnhtiểu thuyếttổng tàiTrọng sinhtruyện chữtruyện ngắntruyenAInt.com