Vào đêm tân hôn, ta bị nhà chồng trả về, lý do thì cũng chẳng to tát, chỉ là ta trót nhận nhầm phò mã, bò nhầm giường thôi mà.
Phò mã Tống Chân quỳ trước thềm ngọc, khóc như một cô nương.
Tống Thư không khóc cũng không nháo ầm ĩ, chỉ cố chấp mặc bộ quần áo bị ta xé toi tả đến nỗi không che nổi thân.
Dù phụ thân cả đời phân xử sáng suốt, cũng không phân giải nổi vụ án rối ren này.
Ta mạnh mẽ nói: “Đồng Tước xuân thâm tỏa nhị Kiều, ta đường đường là công chúa, vì sao không thể lấy Nhị Lang?”
Phụ thân tức giận đến run tay: “Con cái bất hiếu, mười tuổi đánh đại thần, mười hai tuổi trộm hoàng lăng, giờ còn muốn làm loạn, khiến hoàng gia gia ngươi cũng không được yên nghỉ!”