Ngày mà hệ thống tự động rời đi.
Cả Bùi Yến và con trai đều như biến thành người khác.
Con trai tỏ vẻ chán ghét: "Con có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và hệ thống, mẹ không biết sao? Thật ra mỗi ngày gọi mẹ là mẹ, con thực sự muốn nôn, những người làm nhiệm vụ công lược như mẹ đều trơ trẽn như vậy sao? Thấy đàn ông là nhào vào?"
Bùi Yến nắm tay bạch nguyệt quang, ánh mắt thờ ơ.
"Thanh Ninh dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, thích hợp làm mẹ của con trai tôi hơn."
"Còn cô, chỉ cần cô đừng gây chuyện, tôi đảm bảo cô sẽ có cuộc sống sung túc."
Tôi nhìn bọn họ, một "gia đình ba người" hòa thuận.
Chìm vào trầm tư.
Ừm...
Có lẽ bọn họ không biết, hệ thống chỉ bị triệu hồi về trước.
Còn thời gian tôi thực sự rời đi, có lẽ là một tháng sau?
...