Ngoảnh Đầu Không Còn Bầu Trời Xanh

Ngày tôi ra tù, có hai người đàn ông đang đứng đợi.

Một người đã tống tôi vào tù, còn người kia là người kết án tôi.

Ngày hôm đó tuyết rơi rất nhiều, bên ngoài nhà tù tựa như có hai người tuyết đang đứng. Tôi chẳng thèm để tâm đến ai.

“Vương Thuần, sau khi ra ngoài hãy tìm việc làm, cố gắng làm người tốt nhé.”

Quản ngục mở cửa và dặn dò tôi vài câu.

Tôi gật đầu, qua song sắt nhà tù, tôi nhìn thấy vài chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa.

Chiếc Mercedes-Benz của Lương Cung, còn chiếc Porsche là của Thi Lễ.

 

doc truyen ngoanh dau khong con bau troi xanhngoanh dau khong con bau troi xanh fullNgoảnh Đầu Không Còn Bầu Trời Xanh