Tôi là người máy độc quyền của Cố Hành Miên.
Anh ấy tạo ra tôi, khiến tôi có cảm giác tự chủ cũng dạy tôi hiểu tình yêu là gì.
Khoảnh khắc yêu Cố Hành Miên, tôi như được tái sinh bằng xương bằng thịt, có cả trái tim mà chỉ con người mới có.
Anh ấy vui đến mức khóc lớn, nói rằng kiếp này vĩnh viễn không bỏ rơi tôi.
Tôi những tưởng đây là tình yêu…
Cho đến khi ánh trăng sáng trong lòng anh xuất hiện, chỉ ngất đi đã được anh sốt sắng đưa đến bệnh viện.
Cố Hành Miên đến tìm tôi: “Oản Oản cần một trái tim mới. Em là người máy, không có tim vẫn sống được…”
Thì ra, tất cả sự dịu dàng mà anh ấy dành cho tôi chỉ là để moi tim tôi ra mà thôi.
Theo chương trình được thiết lập, tôi không thể không nghe theo yêu cầu của anh ấy, tự tay moi tim mình ra.
Nhưng mà, một robot không còn trái tim, cũng sẽ không còn những cảm xúc không cần thiết nữa…