Năm năm trước tôi đã bỏ rơi Chu Thừa Nhiên.
Sau này khi sự nghiệp anh ấy thành công. Tôi được giao nhiệm vụ đi phỏng vấn anh, nhưng lại bị loại ngay từ vòng gửi xe, còn không bước qua nổi cánh cổng công ty anh.
Có người hỏi anh có ghét tôi không. Anh liền đáp một cách lạnh lùng: "Cô nói ai? Trong trí nhớ của tôi không có cái tên này."
Mọi người đều cười, nói tôi như vậy cũng đáng lắm.
Nhưng sau đó, lúc tôi đang thu xếp đồ đạc để đi công tác, Chu Thừa Nhiên đột nhiên phát đi/ên:
"Bỏ rơi người khác đến nghiện rồi phải không? Lại muốn đi nữa đúng không?"