Văn án
Mười tám tuổi, Từ Thịnh Châu yêu tôi như sinh mệnh của anh ấy.
Đến hai mươi tám tuổi, Từ Thịnh Châu ngồi trong một phòng bao xa hoa, đèn đóm lấp lánh, cười nói:
"Ngủ chán rồi."
Trong lòng anh ấy còn ôm một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Tôi không khóc không làm ầm ĩ, dọn ra khỏi căn nhà chúng tôi từng sống chung.
Tin tức về việc chúng tôi chia tay nhanh chóng lan truyền.
Mọi người đều đặt cược xem khi nào tôi sẽ quay lại cầu hòa.
Đêm đó, em họ của Từ Thịnh Châu gõ cửa phòng tôi:
"Chị Sơ, anh họ em già rồi, chị thử em đi, em trẻ khỏe."