Ngày Tiêu Duyệt đậu Trạng Nguyên, ta chủ động đưa ra đề xuất giả chết bỏ đi.
“Thăng quan phát tài, tuổi trẻ lại goá vợ, Tiêu Duyệt, ngươi nhất định là kẻ hạnh phúc nhất trên đời này.”
Ta thuận nước đẩy thuyền. “Ta làm vợ ngươi nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Ta không mong cầu gì hơn, chỉ muốn cây dao găm bạc trong thư phòng của ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Tiêu Duyệt nhìn ta cười nhàn nhạt: “Ta cho nàng thêm 500 lượng bạc làm lộ phí đường xa có được không?”
Ta vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay hắn mà mắt rưng rưng: “Tiêu Duyệt, ngươi đối với ta thật sự là quá tốt. Mấy năm nay đúng là không phí công nuôi dưỡng ngươi.”
Sắc mặt Tiêu Duyệt đột nhiên thay đổi, hắn cười lạnh nói: “Đêm giao thừa nàng uống rượu say, cướp đi sự trong sạch ta gìn giữ suốt 20 mấy năm này, chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”