Nguyện cùng Nguyệt Nguyệt

Chương 3


4.

Cơ thể tôi rơi xuống đất, tôi đột nhiên thấy được chị gái ở bên kia đại dương của mình.

Chị cầm di động, không ngừng gọi điện thoại cho tôi.

Một giây cũng không dừng lại.

Tôi lơ lửng trên không trung, liều mạng muốn lại gần chị.

“Chị!”

Nhưng chị của tôi, cuối cùng cũng không nghe được tiếng tôi nữa.

Chị gái tôi cố chấp gọi cho tôi 39 cuộc.

Lúc chị chuẩn bị gọi cuộc thứ 40, một bạn học vội vàng cầm ipad đến tìm chị: “Lớp trưởng, người nhà cậu hình như xảy ra chuyện…”

Tôi cố gắng vươn tay muốn che mắt chị: “Đừng nhìn, không đẹp chút nào cả, chị đừng nhìn…”

Nhưng tôi bây giờ chỉ là một linh hôn.

Xuyên qua tôi, chị gái thấy được tin tức tôi nhảy lầu.

Toàn thân tôi bị đánh bầm dập, ở phía xa chỉ thấy một màu đỏ tươi.

…Rắc.

Màn hình của điện thoại gấp bị chị bẻ gãy làm đôi.

Vẻ mặt chị cũng trở nên vặn vẹo.

Hô hấp chị cũng trở nên dồn dập: “Đây là tin tức ai làm giả? Bây giờ tôi sẽ liên hệ truyền thông xóa ngay…”

Người chị từ trước đến nay làm việc ngay ngắn rõ ràng của tôi đột nhiên không biết nên làm gì.

Chị lúng túng lấy laptop trong cặp ra, đặt lên chân rồi bật máy.

Điện thoại di động tư nhân của chị không có hòm thư, lúc bật máy tính lên, hòm thư công việc tự động hiện lên, đing một tiếng, hòm thư vang lên tiếng có thư mới.

Bạn học an ủi chị: “Cậu đừng gấp…”

Cùng lúc đó, chị gái tôi thấy được tiêu đề của thư.

[Quà gặp mặt tôi tặng người thừa kế Tô thị.]

Chị run rẩy ấn mở…

Video ba nam sinh xé rách quần áo tôi đột ngột xuất hiện trên màn hình!

Rốt cuộc ta cũng che không nổi.

Chị gái nắm chặt một góc laptop.

Móng tay thon dài lập tức gãy đôi.

Nước mắt và máu tươi hòa làm một.

Tôi nói: “Chị, muốn khóc thì khóc đi.”

Nhưng chị gái tôi không khóc.

5.

Lúc gọi điện thoại, giọng chị đã trở lại bình tĩnh, chỉ có giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn.

“Tra cặn kẽ thông tin người vừa gửi thứ này cho tôi, cả tin tức về người trong cuộc, tin tức về gia tộc, không được bỏ sót cái gì.”

Chị dừng lại một chút: “Dùng tốc độ nhanh nhất gửi lại cho tôi.”

Một phút sau, toàn bộ thông tin về nam sinh gửi thư đã được gửi đến điện thoại di động của chị.

Gia đình Tần Huy làm giàu từ việc phá dỡ, dùng khoản tiền phá dỡ mua một mảnh đất ở xa, cả gia tộc góp vốn để phát triển bất động sản.

Sau đó quảng cáo, tòa nhà kia trở nên nổi tiếng, nhà anh ta mới miễn cưỡng được xem là gia tộc có hơn trăm triệu.

Một trăm triệu đã khiến người ta có ảo giác bản thân mình còn trên cả pháp luật.

Ngón tay chị hơi động đậy, thẳng tay chuyển vào tài khoản Tần Huy năm mươi vạn.

Ghi chú là [Thưởng cho cậu].

Tôi đã thành linh hồn hơi giật giật mắt.

Dựa theo tính cách của chị gái…

Chỉ sợ khoản tiền này chính là dùng để mua mạng Tần Huy!

Sau đó chị gái gọi điện cho giám đốc của một công ty con: “Đến lúc ông thể hiện sự chân thành của mình rồi.”

Nửa tiếng sau, công ty hàng không đưa ra một thông báo, một chuyến bay sắp cất cánh bị hủy đột xuất không rõ nguyên nhân.

Bên trên có tên của em trai vừa thông minh vừa ưu tú của Tần Huy, người thừa kế chính thức nhà họ Tần.

Đứa lớn bỏ đi, lại lần nữa bồi dưỡng đứa nhỏ mới là điều quan trọng.
Cùng lúc đó, bố mẹ Tần Huy sẽ không biết mình vừa tiếp nhận năm ngàn vạn đơn đặt hàng lớn, đây sẽ là búa đòi mạng cả nhà họ Tần.

Bước cuối cùng, chị gái tôi gọi điện thoại cho Tần Huy: “Đến nước B, tôi có thể giúp cậu hạ em trai mình.”

Từ trước đến nay chị gái tôi nhìn người rất chuẩn.

Chỉ cần một vài tư liệu về cuộc sống cũng đủ để chị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng một người.

Tần Huy cả ngày làm xằng làm bậy, nói trắng ra là sau khi biết bố mẹ mình từ bỏ mình, anh ta bắt đầu vò đã mẻ không sợ rơi.

Cho nên anh ta nhanh chóng trốn học bay đến chỗ chị.

…Dùng cách bị bắt đến.

Vì khi anh ta xuống máy bay, người chờ anh ta là bốn người đàn ông cao lớn da trắng.

Râu quai nón của bốn người họ cộng lại còn nhiều hơn tóc Tần Huy.

Đến khi anh ta ý thức được có gì đó không đúng thì giày cao gót của chị tôi đã đâm thẳng vào miệng anh ta.

Lúc này tôi mới phát hiện, chị gái rất ít khi đi giày cao gót lúc này lại đang đi đôi giày cao gót giống hệt với Trần Tuệ!

Bốn người đàn ông cao to đè Tần Huy xuống, chị bắt đầu xoay cổ chân…

Đạp gãy từng chiếc răng một của Tần Huy.
Rõ ràng trên mặt chị vẫn mang theo nụ cười.

Nhưng cho dù là người đàn ông hơn hai trăm cân nhìn thoáng qua thôi cũng lập tức rụt cổ lại, cả người như bị đông cứng.

Lúc đầu Tần Huy còn chửi bới không ngừng, đến khi nói không rõ ràng nữa thì bắt đầu cầu xin tha thứ, cuối cùng phun ra ngoài hơn mười cái răng.

Chị gái tôi cũng dừng lại.

Chị hỏi Tần Huy một câu.

“Dùng cách này giống như lúc cậu đụng vào miệng em gái tôi, có phải vui lắm không?”

Giờ phút này tôi ngẩn cả người, Tần Huy cũng ngây người.

Dường như cuối cùng anh ta cũng ý thức được, hóa ra sự tồn tại của tôi không phải là cái gai trong mắt chị gái.

…Tôi, vẫn luôn là người nhà trong lòng chị!

Anh ta giãy dụa nói không rõ, máu và nước mắt, nước mũi hòa lẫn vào với nhau.
Chị hạ ánh mắt xuống, vỗ tay cắt ngang suy nghĩ của anh ta.

Một giây sau, mấy người đàn ông cường tráng bắt đầu cởi quần.

Tôi xấu hổ che mắt rời đi cùng với chị gái, khóa cửa căn nhà kho bạo lực ở dưới đất.

Chị gái tôi có lắp camera trong nhà kho.

Tôi nhăn nhó dùng tay che mắt, sau đó lén nhìn qua kẽ tay.

Máu tươi và những thứ bài tiết ra rơi đầy chỗ.

Eo Tần Huy chắc là gãy mất.

Tôi lắc đầu, cảm thấy có hơi thê thảm.

Nhưng chị gái tôi lại nhìn màn hình rơi nước mắt.

Chị lẩm bẩm nói một mình: “Khi đó Nguyệt Nguyệt cũng như thế này sao?”

Đột nhiên tôi cảm thấy mũi hơi cay cay.

Tôi bay đến trước mặt chị gái, cố gắng thế nào cũng không thể lau được nước mắt cho chị: “Chị, Nguyệt Nguyệt đã hết đau rồi, chị đừng khóc.”

Tôi dựa vào vai chị, ở bên cạnh chị tám tiếng đồng hồ.

Trong tám giờ đó, tiếng kêu trong camera từ cao đến thấp, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Đến khi chị gái tôi lần nữa mở cửa, Tần Huy không khác nào một đống bùn nhão.

Nhìn dáng vẻ của anh ta, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tôi bay đến chỗ anh ta đạp mấy cái.

Chị gái đứng trước mặt Tần Huy, cầm điếu thuốc nói hai câu.

“Trong nhà có một dự án bất động sản dang dở mà đã lên mặt như vậy rồi à?”

“Vậy thì cho nhà Tần tàn luôn đi.”

Tần Huy bị nhốt ba ngày.

Trong ba ngày này, một giọt nước anh ta cũng không được uống.

Mà trong ba ngày này, tòa nhà đầu tiên của nhà họ Tần bị phát hiện dùng vật liệu kém chất lượng, phần lớn chủ sở hữu đều đã đến phòng bất động sản yêu cầu giải thích.

Bố Tần Huy không biết trời cao đất rộng, gọi bảo vệ mang theo côn điện đến.

Một bà cụ ngã xuống đất.

Chuyện này nhanh chóng bị đưa lên báo, bọn họ bỏ ra đến tám chữ số cũng không thể áp xuống được.

Mà một cọng rơm đè chết bọn họ là hạng mục hợp tác bị hủy bỏ.
Sau khi giao xong tiền bồi thường hợp đồng, không còn nghi ngờ gì nữa, nhà họ Tần tuyên bố phá sản.

Lúc này chị tôi gửi một đoạn video vào hòm thư của Tần Huy.

Chị tự mình đưa máy tính đến trước mặt Tần Huy.

“Quà đáp lễ của tôi tặng cậu. Cậu thích không?”

Trong video, bố mẹ Tần khóc sưng mắt nói chỉ cần bỏ qua cho con trai nhỏ thì như thế nào họ cũng chịu.

“Vậy con trai lớn thì sao?”

Hai người thậm chí không chút do dự.

“Để nó chết đi! Chết như thế nào tùy mấy người quyết định!”

Trong đêm khuya không người, Tần Huy người không mảnh vải lảo đảo đứng lên đi trên con đường hầm dưới lòng đất.

Anh ta đi đến cầu lớn bên bờ sông rồi nhảy xuống.

Chỉ năm phút sau, chị tôi mở tài liệu về người kế tiếp lên.

Lúc này có một số lạ gọi đến:

“Hợp tác không?”

“Tôi có thể… giúp cô nhìn thấy Tô Minh Nguyệt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.