10.
Thời gian ngắn ngủi còn lại, chị chỉ làm một việc.
Chị kí một hiệp nghị với pháp sư Luân Trần.
Nội dung cụ thể tôi không đọc được, chỉ thấy pháp sư vẽ một trận pháp lên người mình.
Nhưng tôi biết cái giá mà chị phải trả chính là toàn bộ tài sản của tập đoàn Tô thị.
Chúng tôi đều biết lần này ông ta lừa của chúng tôi rất nhiều tiền.
Nhưng chị tôi nói: “Vì ông đã từng giúp tôi gặp Nguyệt Nguyệt nên tôi thấy như vậy cũng không sao cả.”
Pháp sư Luân Trần kia nhận tài sản, nói với chị rằng sau này ông ta sẽ dùng hết sức mình để giúp chị.
Chị tôi nghe xong chỉ cười.
Thật ra tôi rất phản đối chuyện này.
Chị tôi bỏ ra những gì cho tập đoàn tôi đều biết.
Nhưng cái gì tôi cũng không làm được.
Sau đó chị tôi vào tù.
Bệnh nhân tâm thần giết người, ở tù chung thân.
Tôi gấp gáp bay loạn trên không trung.
Lúc đi ngang qua nhà họ Trần, tôi thấy giám ngục và người đứng đầu nhà họ Trần nói chuyện với nhau, một món đồ trang trí bằng vàng ròng sáng lấp lánh được đặt trong thùng sữa.
Trái tim tôi siết lại.
Chỉ sợ chị ở bên trong sẽ gặp rắc rối.
Tôi tức đến mức buổi tối đi cào giường của bọn họ.
…
Ngày đầu tiên chị vào tù đã phải nhịn đói hai bữa.
Xem ra bọn phạm nhân này đã bị Trần Tuệ, hoặc có thể nói là nhà họ Trần mua chuộc.
Buổi tối chị tôi ngủ bên cạnh nhà vệ sinh, phát hiện chăn đã bị nhúng nước.
Trong đêm tối lạnh lẽo, ba người xuất hiện không ngừng đấm đá chị mãi mới ngủ được.
Tôi tức giận nghiến răng: “Chị, đánh họ đi!”
“Trước tiên đánh vào thái dương, sau đó quật ngã, bọn họ sẽ sợ!”
Dựa vào kỹ năng và kỹ xảo chiến đấu của chị, cho dù chị tôi có đói ba ngày cũng có thể đánh được bọn họ.
Nhưng chị tôi không đánh trả dù chỉ một lần.
Khóe miệng chị không ngừng chảy máu, quần áo và chăn đều bị ném xuống bồn cầu, chị nằm trên mặt đất lạnh lẽo không nhúc nhích.
Tôi sắp điên rồi, tôi bay đến bên cạnh chị, cầu xin chị đánh trả.
Nhưng chị tôi chỉ nói một câu.
“Cảm giác bị bắt nạt ngày đó của Nguyệt Nguyệt là như thế này sao?”
…Chỉ một câu.
Đã khiến tôi sụp đổ.
11.
Cũng may chị tôi không mãi giữ nguyên trạng thái suy sụp đó.
Chịu nhục lúc đó giống như một cách ẩn núp, hoặc có thể nói…
Tích đủ sự phẫn nộ.
Sau khi đã tích đủ, chị tôi bắt đầu hành động.
Người bắt nạt chị tôi chủ yếu là Trần Tuệ và hai tay sai của cô ta.
Sau khi Trần Tuệ vào tù, vì mang tội danh giết người nên căn bản không ai dám đụng vào cô ta.
Mang theo hai người phụ nữ khỏe mạnh, ở trong này làm xằng làm bậy.
Mà sau khi chị gái tôi vào đây, Trần Tuệ nói xấu chị thông dâm.
Chị tôi lười giải thích, chọn mục tiêu đầu là một trong hai tay sai.
Sau này chị tôi nuôi móng tay dài ra.
Nửa đêm, lúc người phụ nữ khỏe mạnh kia đang ngủ, chị tôi sẽ đứng lên mài móng tay trước giường ả.
Trước kia chị không bao giờ làm móng, ngón tay thon dài chỉ để một chút móng tay lại, chị nói như vậy sẽ dễ làm việc hơn.
Lúc nhận được tin tôi qua đời, móng tay chị gãy vụn, vẫn không thể mọc lại như cũ, vảy màu nâu sẫm khiến người khác đau lòng.
Bây giờ mấy móng khác dài ra đã bị chị mài cho nhọn.
Trong ngục giam không thể mang theo bất kì cái gì sắc nhọn nên mấy móng tay này đã trở thành vũ khí duy nhất.
Giám ngục không rảnh đi quan tâm những thứ vụn vặn như móng tay hay tóc tai, người mắc tội vốn không nên có quyền lợi gì khác.
Có mấy lần ả chó săn kia tỉnh lại lúc nửa đêm, trong đêm tối thấy chị gái sắc mặt trắng bệch và móng tay sắc bén.
Ả ta bị dọa đến mức nói bậy.
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy chị tôi chỉ đang làm ra vẻ.
Thế là ả khốn này đã tát chị tôi hai cái.
Chị tôi nhận.
Ngày hôm sau, chị tôi trực tiếp để lại hai lỗ nho nhỏ trên cổ ả.
Lúc đó ả khốn kia bị dọa đến mức đi tiểu không dừng lại được.
Cứ như vậy, sau khi thêm ba bốn lần nữa.
Ả chó săn này bị dọa cho suy sụp.
Ả ta khóc hỏi chị, rốt cuộc chị muốn gì.
Bờ môi nhợt nhạt của chị hơi nâng lên: “Không muốn gì cả, tôi bị bệnh tâm thần, ai cũng biết hết.”
“Cô còn không biết sao? Tôi giết hai người nên mới phải vào đây đó.”
Thế là đàn em biết đánh nhau nhất của Trần Tuệ out game.
Bình thường vẫn uy phong lẫm liệt, nhưng chị tôi chỉ cần hơi lại gần là sẽ run rẩy nói: “Đừng đến đây.”
Không chỉ như vậy, cuối cùng chị cũng “thoát” được tội danh thông dâm.
Không còn ai dám nhắm vào chị nữa.
Những món ăn mặn cuối cùng cũng được đặt lên bàn ăn của chị.
Thật tốt.
Ăn nhiều mới khỏe, ăn nhiều rồi chị mới không gầy như vậy.
Vậy thì, đến lượt Trần Tuệ rồi.
Những kẻ râu ria kia muốn giúp đỡ.
Chị tôi không cần giúp đỡ.
Một mình chị đã có thể nhấn đầu Trần Tuệ vào hố xí trong nhà vệ sinh.
Ba phút uống hai lần nước mới đủ.
Sau đó đến ăn cơm.
Một ngày cô ta chỉ cần ăn một bữa là đủ.
…Dù sao cô ta mới thật sự là người thông dâm nha.
Cô ta quyến rũ bạn trai của bao nhiêu người bị bắt nạt?
Đếm không hết.
Nhưng chắc chắn không ít chút nào.
Sau đó là đau đớn trên cơ thể.
Chị tôi thật ra không thích bạt tai.
Tổn thương quá nhỏ.
Những người từng học võ rồi vẫn thích đấm đá hơn.
Trần Tuệ chính là bao cát của chị gái.
Cuộc sống đau khổ, chị gái phát tiết một chút thì sao?
Tôi vô cùng tán thành.
Chị cũng không đánh vào những chỗ không đánh được.
Đã đánh thì phải đánh một cách quang minh chính đại.
Sau khi Trần Tuệ nhiều lần xuất hiện với khuôn mặt sưng vù, tất cả mọi người đều biết tình cảnh của cô ta.
Cô ta đắc tội với không ít người.
Rất nhanh sau đó, đàn em duy nhất của cô ta cũng trở mặt.
Về sau cô ta bị đánh riêng lẻ vào ban ngày, ban đêm lại bị đánh hội đồng.
Mặc dù là nhà giam nữ nhưng vẫn sẽ cảm thấy nhục nhã và xấu hổ.
Ngoài không đánh trả lại được thì tất cả những chuyện cô ta từng làm đều bị làm lại gấp nhiều lần.
Thế là cô ta liều mạng nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Thế lực nhà họ Trần.
Sau khi cô ta gửi tín hiệu cầu cứu thì lại bắt đầu diễu võ giương oai…
Một ngày.
Khi thấy không có hồi âm, cô ta bắt đầu sốt ruột.
Nhưng chị tôi lại nhận được một tin.
Nhà họ Trần tuyên bố phá sản.
Trên báo còn có cả ảnh chụp.
Trần Tuệ xem xong trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ trong tù nhanh chóng có phán đoán sơ bộ.
Tinh thần cô ta bất thường.
Nhưng… như vậy thì sao?
Không có ai sẽ buông tha cho cô ta chỉ vì chuyện đó.
Giống như cô ta ngày trước, không bỏ qua cho bất kỳ người bị hại nào.
Chị tôi dùng ảnh chụp đập đập lên mặt Trần Tuệ.
“Cô nhìn đi, như này mới công bằng, đúng không?”
“Trần Tuệ, trò chơi báo thù bây giờ mới đến phần thú vị.”