Xuyên không đến một gia đình bình thường, ta chỉ mong một đời bình an. Ta nỗ lực dành dụm tiền bạc, tự mình vun đắp con đường, chỉ muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, không nguyện làm thiếp.
Thế nhưng, ta vẫn bị bán, trở thành thiếp thất.
Và ta lại dung tục mà yêu chàng thiếu niên từng xuất chúng phi phàm ấy.
Nhiều năm sau, ta quỳ gối bên cạnh chàng: "Nô tỳ cùng Bình ca là thanh mai trúc mã, mong đại nhân thành toàn."